"Được." Lận Khinh Chu chẳng chút do dự gật đầu đồng ý ngay, "Ta sẽ không hối hận đâu."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Vậy ngươi có dám kết ngôn khế với ta không?"
"Ngôn khế là gì vậy?" Lận Khinh Chu thắc mắc.
Mục Trọng Sơn giải thích: "Chú thuật ước định giữa người tu tiên với nhau, sau khi hai bên kết ngôn khế thì nhất định phải hoàn thành nội dung ngôn khế, nếu không sẽ bị trừng phạt tương ứng, thế nào? Dám không?"
Lận Khinh Chu cứng cổ nói: "Cái này có gì mà không dám chứ?"
"Vậy được." Mục Trọng Sơn xòe tay phải ra, ánh sáng bạc lấm tấm nổi lên nhảy múa trên lòng bàn tay hắn, "Ngươi tập trung linh lực trong cơ thể vào bàn tay đi."
Lận Khinh Chu nín thở làm theo, y vẫn chưa thuần thục lắm nên hao hết sức lực mới khiến lòng bàn tay nổi lên ánh sáng xanh le lói.
Mục Trọng Sơn nắm chặt tay y, mười ngón đan xen, ánh sáng bạc và ánh sáng xanh giao hòa tràn qua kẽ tay hai người.
Lận Khinh Chu có thể cảm nhận được một sức mạnh thấm vào lòng bàn tay, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể y rồi cuối cùng tụ lại ở cổ, tựa như có một viên ngọc trơn láng chặn ngang cổ khiến y nhận ra tầm quan trọng của những lời kế tiếp.
Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi đọc theo ta nhé."
"Ừ." Lận Khinh Chu gật đầu.
Mục Trọng Sơn: "Chúng sinh ngộ đạo, lời nói như núi, nay lập lời thề nếu có một ngày học được thuật hợp hoan sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608849/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.