Người kia đang quỳ, cổ tay bị xích sắt đen tuyền treo lên hai bên, đầu kia của xích sắt khảm vào cột đá, vì cột đá hình tròn nên cánh tay hắn bị kéo chếch ra sau.
Tuy không bị xích sắt trói hết toàn thân nhưng nhìn bộ dạng loang lổ vết máu của hắn chắc cũng khó lòng cử động.
Lận Khinh Chu đến gần mới thấy rõ dưới y phục rách tả tơi của hắn chi chít vết thương chưa khép miệng, máu thịt be bét, thậm chí khuỷu tay và đầu gối còn lờ mờ lộ ra xương trắng.
Lận Khinh Chu bất giác nhủ thầm đây cũng quá thảm rồi! Bị thương thế này còn sống nổi không?
Như cảm nhận được gì đó, Ma tôn chậm chạp ngẩng lên.
Hắn vừa ngẩng đầu thì mái tóc đen dài rũ rượi che khuất mặt trượt sang hai bên lộ ra nửa gương mặt, tuy lấm tấm vết máu nhưng vẫn không che được vẻ thanh nhã tuấn tú, đôi mắt sáng lạnh tĩnh mịch như hồ sâu, dưới đáy lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Lận Khinh Chu thấy hắn cử động thì vội vàng nửa quỳ trước mặt hắn: "Ta tới để cứu ngươi ra ngoài."
Ma tôn lạnh lùng nói: "Không cần ngươi cứu."
Lận Khinh Chu: "Tại sao?"
Ma tôn liếc mắt: "Chưa thấy tìm chết bao giờ à?"
-
Câu tìm chết này của Ma tôn làm Lận Khinh Chu sững sờ tại chỗ.
Y đã nghĩ mình sẽ không tìm được cách cứu Ma tôn.
Nghĩ tới khả năng bị Tương Ngự Tông phát hiện ý đồ của mình.
Nhưng mẹ nó y hoàn toàn không nghĩ tới Ma tôn không muốn sống!
Lận Khinh Chu lắp bắp hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/244686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.