Hôm sau gà vừa gáy ba tiếng thì Lận Khinh Chu đã bị Liễu Nguyệt lay tỉnh.
Lận Khinh Chu cố gắng rời giường mấy lần nhưng cuối cùng đều thất bại, lần thứ ba phải gom hết nghị lực mới xuống được giường.
Nước ao dùng để súc miệng rửa mặt lạnh thấu xương làm Lận Khinh Chu đang mơ màng lập tức bừng tỉnh.
Rửa mặt xong, hai người chạy tới Sự Tịnh Đường tìm quản sự nhận nhiệm vụ.
Quản sự đứng sau quầy gỗ vuốt ria mép hình chữ bát, nheo mắt nhìn hai người họ rồi nở nụ cười: "Hai ngươi tới đúng lúc lắm, đi theo ta."
Hai người nhìn nhau, cũng không dám hỏi nhiều mà theo quản sự đến sân sau Sự Tịnh Đường.
Quản sự dẫn họ tới đây rồi quay đầu trở lại sảnh trước mà không hề có bất kỳ lời giải thích nào.
Ở sân sau đã có bảy tám tạp dịch đợi sẵn, ai nấy đều tỏ vẻ mờ mịt.
Mọi người chờ một lúc mới thấy quản sự cung kính dẫn một thanh niên đến sân sau.
Thanh niên này khí độ bất phàm, mặc áo gấm có thêu hoa văn lửa đỏ sậm trên tay áo, bên hông đeo kiếm mỏng.
"Ồ......" Liễu Nguyệt nghi hoặc lẩm bẩm, "Sao đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông lại đến Sự Tịnh Đường thế nhỉ?"
Hắn có đáp án rất nhanh.
Thanh niên đứng trước đám người, đầu tiên là giả vờ tằng hắng một cái để thu hút ánh mắt bọn họ rồi mới lời ít ý nhiều nói: "Đang cần một thủ vệ, có ai chịu đi không?"
Có người thắc mắc: "Chỗ nào cần thủ vệ ạ?"
Thanh niên ngập ngừng: "Địa lao Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/244683/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.