Chẳng biết qua bao lâu, Lận Khinh Chu cảm giác có ai đó đang lay vai mình.
"Khinh Chu, Khinh Chu! Mau dậy đi! Đừng ngủ nữa! Nếu đến muộn sẽ bị phạt đấy!"
Lận Khinh Chu mở mắt ra, đập vào mắt là xà ngang bằng gỗ kiểu xưa, y quay đầu sang thì thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang nắm cánh tay mình.
Thiếu niên kia mặt mũi thanh tú, dáng người mảnh khảnh, búi tóc buộc dây màu chàm, mặc áo vải thô vừa rộng vừa cũ.
"Khinh Chu, đừng ngủ nướng nữa." Thiếu niên gọi.
Lận Khinh Chu mờ mịt nhìn hắn.
"Chưa chịu dậy đúng không?" Thiếu niên không khách khí quay quay cánh tay như sắp nện vào mặt hắn.
Lận Khinh Chu hoảng sợ giơ tay lên cản: "Đánh người đừng đánh mặt!!!"
Thiếu niên cũng chỉ muốn hù dọa y nên kịp thời thu tay lại: "Hừ hừ, có dậy không thì bảo?"
"Dậy dậy dậy." Lận Khinh Chu cuống quýt nói.
Thiếu niên: "Vậy ngươi mau thay đồ đi, để ta lãnh màn thầu dùm ngươi."
Lận Khinh Chu mơ màng gật đầu rồi đưa mắt nhìn thiếu niên chạy ra ngoài.
Y ngồi dậy trên giường, chợt nghe thấy một tiếng "cạch".
Một vật từ trong ngực Lận Khinh Chu rơi xuống đất.
Lận Khinh Chu khom người nhặt lên, đó là một tấm thẻ ngọc trắng muốt do hệ thống biến thành.
Trên thẻ ngọc có hiện chữ nói rõ tình hình hiện tại.
Thân thể này do hệ thống tạo ra, trước đây cũng do hệ thống quản lý.
Ở thế giới này, Lận Khinh Chu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ăn cơm trăm nhà lớn lên, năm mười bảy tuổi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/244681/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.