34
Sau buổi trưa, Lâm Nhiễm thoải mái nằm sấp trên ghế ở đình giữa hồ, hóng gió mát ăn hoa quả ngắm hoa sen, hưởng thụ cuộc sống.
Cơ Vô Tà cần cù chăm chỉ ở một bên lột vỏ nho, bóc xong cái nào Lâm Nhiễm ăn cái đấy.
Lâm Nhiễm chỉ chỉ đàn tranh bên cạnh: Biết đánh đàn không?
Cơ Vô Tà gật đầu: Đương nhiên biết.
Lâm Nhiễm: Thế đánh một đoạn nghe thử xem.
Cơ Vô Tà đầy mặt mất hứng: Phu nhân thật sự là ngày càng làm càn.
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt nhìn hắn: Ai bảo ngươi ngay từ đầu cứ làm ta sợ.
Cơ Vô Tà thở dài: Cho nên bây giờ ngươi mỗi ngày đều cưỡi trên đầu vi phu làm mưa làm gió?
Lâm Nhiễm: Cứ cưỡi, như thế nào?
Cơ Vô Tà nhàn nhạt liếc hắn một cái: Cưỡi tốt lắm, khi khác đổi chỗ cưỡi cưỡi thử xem?
Lâm Nhiễm dùng hạt nho ném hắn: Cút đi!
Cơ Vô Tà cười dùng khăn lau tay, ngồi bên cạnh đàn: Phu nhân muốn nghe gì?
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm giác sâu sắc rằng giờ mình là kẻ mù chữ, đành phải nói có lệ: Gì cũng được.
Cơ Vô Tà suy nghĩ một lát, mười ngón tay thon dài đặt trên dây đàn, tiếng nhạc róc rách như nước chảy, khi thì thong thả lúc thì mãnh liệt, trầm bổng hài hòa. Gió xuân tâm sự, dư âm lượn lờ, hương hoa thoang thoảng khắp ao.
Một khúc kết thúc, Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn Cơ Vô Tà, tạm thời không phục hồi tinh thần, cả đầu chỉ vang vọng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-giao-nam-vung-deu-lo-tay/2032451/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.