Sau buổi trưa, Lâm Nhiễm thoải mái nằm sấp trên ghế ở đình giữa hồ, hóng gió mát ăn hoa quả ngắm hoa sen, hưởng thụ cuộc sống.
Cơ Vô Tà cần cù chăm chỉ ở một bên lột vỏ nho, bóc xong cái nào Lâm Nhiễm ăn cái đấy.
Lâm Nhiễm chỉ chỉ đàn tranh bên cạnh: Biết đánh đàn không?
Cơ Vô Tà gật đầu: Đương nhiên biết.
Lâm Nhiễm: Thế đánh một đoạn nghe thử xem.
Cơ Vô Tà đầy mặt mất hứng: Phu nhân thật sự là ngày càng làm càn.
Lâm Nhiễm trợn trắng mắt nhìn hắn: Ai bảo ngươi ngay từ đầu cứ làm ta sợ.
Cơ Vô Tà thở dài: Cho nên bây giờ ngươi mỗi ngày đều cưỡi trên đầu vi phu làm mưa làm gió?
Lâm Nhiễm: Cứ cưỡi, như thế nào?
Cơ Vô Tà nhàn nhạt liếc hắn một cái: Cưỡi tốt lắm, khi khác đổi chỗ cưỡi cưỡi thử xem?
Lâm Nhiễm dùng hạt nho ném hắn: Cút đi!
Cơ Vô Tà cười dùng khăn lau tay, ngồi bên cạnh đàn: Phu nhân muốn nghe gì?
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, cảm giác sâu sắc rằng giờ mình là kẻ mù chữ, đành phải nói có lệ: Gì cũng được.
Cơ Vô Tà suy nghĩ một lát, mười ngón tay thon dài đặt trên dây đàn, tiếng nhạc róc rách như nước chảy, khi thì thong thả lúc thì mãnh liệt, trầm bổng hài hòa. Gió xuân tâm sự, dư âm lượn lờ, hương hoa thoang thoảng khắp ao.
Một khúc kết thúc, Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn Cơ Vô Tà, tạm thời không phục hồi tinh thần, cả đầu chỉ vang vọng lão công của ta đánh đàn thật cmn đẹp trai!
Đáng tiếc còn mười bảy miếng dằm kia!
Cơ Vô Tà buồn cười giơ tay lung lay trước mắt Lâm Nhiễm: Phu nhân tỉnh tỉnh.
Lâm Nhiễm lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc bình luận: Đánh không tệ lắm.
Cơ Vô Tà than nhẹ: Có mỹ nhân hề, gặp chi không quên. Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng. Phượng phi văn nhã hề, tứ hải cầu hoàng. Khúc có danh là《 Phượng cầu hoàng 》, phu nhân cũng biết?
Lâm Nhiễm mặt dày: Đương nhiên biết.
Cơ Vô Tà ôn nhu nói: Nó nói chính là ta cùng phu nhân.
Lâm Nhiễm: Không dám không dám, hậu viện còn mười bảy hoàng đâu.
Cơ Vô Tà nhìn Lâm Nhiễm, chỉ lo cười, không nói lời nào.
Lâm Nhiễm trong lòng khó chịu, lại không tiện nói thẳng, đành phải cùng Cơ Vô Tà mắt to trừng mắt nhỏ, muốn nghe hắn nói cái gì, lại cảm giác hắn nói gì mình cũng không vui lên được, đang rầu rĩ, đột nhiên Cơ Vô Tà ngẩng đầu nhìn lên mái hiên.
Dõi theo ánh mắt của hắn, Lâm Nhiễm nhìn thấy có hai cái chân từ trên mái đình thò xuống, lúc la lúc lắc lúc ẩn lúc hiện.
Cơ Vô Tà đứng dậy: Vi phu bấm đốt ngón tay tính toán, đợi lát nữa nhạc phụ đại nhân sẽ hiển linh.
Lâm Nhiễm chịu không nổi bóp trán: …
Cơ Vô Tà nghiêm trang: Vi phu đi trước, hai người ôn chuyện vui vẻ.
Lâm Nhiễm khoát khoát tay: …
35
Cơ Vô Tà vừa mới đi chưa được bao xa, sư huynh đã vội vàng từ trên đỉnh nhảy vào, mũi chân điểm, nhẹ nhàng bay xuống, tự mình thấy mình thông minh nhanh nhẹn, thân thủ mạnh mẽ.
Lâm Nhiễm nhịn không được vuốt mặt một phen.
Sư huynh mất hứng: Như thế nào vừa thấy sư huynh ngươi lại có vẻ mặt này.
Lâm Nhiễm buồn bã nói: May mắn Cơ Vô Tà không phải xấu thật, bằng không hai ta đã sớm bị luyện thành thập toàn đại bổ hoàn.
Sư huynh cười lạnh: Sao có thể, sư huynh làm việc cẩn thận như thế.
Lâm Nhiễm: Ha.
Sư huynh đem một chồng thư quyển đặt cái bộp lên bàn: Sư huynh suốt đêm chỉnh lý lại đấy.
Lâm Nhiễm: Thứ gì vậy?
Sư huynh đầy mặt chính khí: Đây đều là những vụ án mấy năm gần đây Cơ Vô Tà ra lệnh cho thủ hạ thực hiện, đệ xem thật kỹ vào.
Lâm Nhiễm mở nó ra, im lặng một lát, nói: Ta xem không hiểu.
Sư huynh: Chỗ nào xem không hiểu?
Lâm Nhiễm: … Ta không biết chữ.
Sư huynh chậc chậc: Vì bảo hộ hắn đệ cũng thật liều mạng.
Lâm Nhiễm một trận buồn rầu: …
Sư huynh chộp lấy hồ sơ: Được được được, cứ tiếp tục giả vờ đi, ta đọc cho đệ nghe.
Vì thế dưới giọng đọc đầy diễn cảm lưu loát của sư huynh, nguyên một buổi chiều Lâm Nhiễm ngồi nghe lịch sử phạm án tội lỗi chồng chất của Cơ Vô Tà.
Sư huynh đọc án kiện từ đầu đến cuối một lần, sau đó răng rắc răng rắc gặm lê: Ta đọc đến khát khô cổ.
Lâm Nhiễm gãi gãi đầu: Ta vẫn có cảm giác… Có điểm đáng ngờ.
Sư huynh: Có phải đệ bị sai chỗ nào không, Lục Phiến Môn phái ngươi đến làm gì ngươi còn nhớ rõ sao?
Lâm Nhiễm như đinh đóng cột: Làm tiểu thiếp.
Sư huynh: Phi! Là nằm vùng!
Lâm Nhiễm: A, đúng.
Sư huynh đầy mặt ngươi không cứu được: Đệ rõ ràng không tin Cơ Vô Tà là người xấu.
Lâm Nhiễm tận tình khuyên bảo: Thanh danh xấu chưa chắc đã là người xấu, Lục Cô Duyên vẫn là giang dương đại đạo đâu, huynh thấy hắn xấu sao?
Sư huynh bụm mặt: Cũng xấu lạp.
Lâm Nhiễm: … Ta nói nghiêm túc.
Sư huynh đầy mặt thiếu nữ tâm tràn lan: Kỳ thật Lục Cô Duyên luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, từ trước đến này không lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa là còn bạn tri kỷ của Võ Lâm minh chủ. Tục ngữ nói, vật họp theo loài, có thể trở thành bạn của Võ Lâm minh chủ, tự nhiên cũng là người tâm địa hiệp nghĩa.
Lâm Nhiễm nhớ lại khuôn mặt bị sưng thành đầu heo do luyện tà công luyện đến tẩu hỏa nhập ma của Võ Lâm minh chủ, lo lắng: Này cũng khó nói, có lẽ bản thân của Võ Lâm minh chủ cũng không phải người tốt lành gì.
Sư huynh dậm chân một cái: Ngươi chính là thích Cơ Vô Tà!
Lâm Nhiễm mặt đỏ lên: Không có.
Sư huynh tức giận: Đêm nay đệ tìm một cơ hội chuồn ra ngoài, ta nhận được người mật báo tối nay Cơ Vô Tà có hành động, ta mang đệ đi bắt tại trận, nhìn ngươi làm sao có thể bao biện cho hắn nữa.
Lâm Nhiễm hoài nghi: Người gì cơ? Ta đi theo hắn mỗi ngày còn không biết Cơ Vô Tà đêm nay định làm gì, kẻ này làm sao biết được?
Sư huynh ghét bỏ cực: Cho nên nói, nằm vùng như ngươi còn không bằng một con cá mặn.
Lâm Nhiễm: Rồi rồi rồi, chỉ mình huynh mặn.
Sư huynh: Ta không mặn.
Lâm Nhiễm: …
Sư huynh mặt đỏ: Giờ mỗi ngày ta đều tắm rửa.
Lâm Nhiễm: … Huynh nghĩ gì đấy?
Sư huynh đầy mặt chính trực: Nghĩ việc đêm nay hành động.
Lâm Nhiễm buồn bã nói: Lục Cô Duyên.
Sư huynh lập tức thẹn thùng đẩy Lâm Nhiễm một phen, thiếu chút nữa khiến hắn ngã cạp đất: Ngươi cứ nhắc hắn làm gì, đáng ghét!
____________
Chú thích:
[1]: Mình cũng không hiểu nghĩa của từ này lắm, nếu bạn nào biết nó có ý gì thì giúp mình với nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]