40
Đối với vị sư huynh vừa bướng bỉnh lại hơi bị ngốc này, Lâm Nhiễm cũng chẳng biết làm gì hơn, đành giải thích mà không ôm hi vọng huynh ấy có thể hiểu được: Nếu huynh không tin vậy giờ chúng ta trở về Ma Giáo, đi tìm Phùng Khôn cùng Thái Toàn cho huynh xem, đây rõ rệt là vu oan giá họa.
Sư huynh tràn đầy thương hại nhìn Lâm Nhiễm, bắt đầu ngâm thơ: Hỏi thế gian tình là chi?
Chợt một giọng nam từ phía sau hai người xuất hiện, vừa lúc tiếp nối nửa câu thơ kia: Mà đôi lứa thề nguyền sống chết.
Sư huynh giậm chân một cái: Ma quỷ!
Khóe miệng Lâm Nhiễm giật giật, quay đầu nhìn sang, liền bị hai người không coi ra gì kia ôm ôm ấp làm mù cả mắt. Kẻ tới không cần hỏi, nhất định là Lục Cô Duyên, hắn mặc một bộ trang phục tối đen, nửa mặt dưới bị khăn che khuất, lông mày rậm cùng đôi mắt đào hoa đầy vui vẻ, cười lên có điểm xấu xa, không cần nhìn toàn mặt cũng biết bộ dạng không tệ lắm, hèn gì có thể khiến sư huynh mê đến lục thân không nhận.
Sư huynh cùng Lục Cô Duyên tình tình ý ý một lát, mới chú ý thấy cách ăn mặc này không bình thường lắm, bèn hỏi: Ngươi đây là đang định làm gì thế?
Lục Cô Duyên nháy mắt mấy cái: Làm chuyện xấu.
Sư huynh: Ghét quá à, không cho.
Lâm Nhiễm đột nhiên rùng mình một cái.
Lục Cô Duyên mi nhãn cong cong: Ta đã làm xong.
Sư huynh ngạc nhiên: Chuyện xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-giao-nam-vung-deu-lo-tay/2032447/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.