Tây Nam cách Tây Bắc một ngọn núi cao, mặt trời lặn, lộ ra quỷ khí âm u, có cảm giác như chưa ai đặt chân đến.
Núi này không giống như Thương Nam Sơn xanh mướt, ngược lại Tây Minh sơn đầy vách đá, vì thế không ai nghĩ Tống Cẩn nguyện cùng Phó Dung đến đây, mà là do Khương Ninh dụ dỗ hắn, bởi vì nhìn cách nào cũng không thấy nơi đây có gì hay ho. Cho đến khi Phó Dung dẫn hắn băng qua những dòng suối nhỏ, qua những hàng cây um tùm, những mái hiên đập vào mắt, những ký ức chôn sâu trong đáy lòng mới bắt đầu dần quay về.
Tống Cẩn lớn lên trong cung, hồi nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh càn quấy, hắn từng muốn đi ra ngoài xem khung cảnh ngoài cung, cũng từng oán trách Triệu thái hậu.
Triệu thái hậu khi đó cũng không phải là từ mẫu gì, đối với hắn không có bao nhiêu là tình cảm, ngược lại hắn gặp Ngụy Đồng ở Tuyên Chính điện, người này lại đối với hắn vô cùng tốt, phải gọi là cầu gì được nấy.
Ngụy Đồng lúc ấy đứng ở hàng thừa tướng, được tiên đế vô cùng tín nhiệm. Năm đó Ngụy Đồng đi Tây Bắc vi hành, bất quá nói mấy câu Tây Bắc vui thế nào, Tống Cẩn liền xin tiên đế cho hắn được theo Ngụy Đồng ra ngoài, tiên đế không cưỡng được hắn, đành đáp ứng.
Tống Cẩn vô cùng háo hức, vì là lần đầu tiên xuất cung, mỗi nơi đều muốn tham quan một chút. Lúc sắp đến Tây Bắc, hắn ra ngoài chơi, trêm đường gặp người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351757/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.