Chương trước
Chương sau
Chương 53

Tống Cẩn thấy Khương Ninh dẫn hắn đến hướng Phó phủ, trong lòng không quá thoải mái: “A Ninh, chúng ta là đang đến Phó phủ ở sao?”

“Không phải.” Khương Ninh biết rõ hắn không muốn mình tiếp xúc nhiều với Phó Dung, tự khắc biết không nên làm hắn không vui. Chỉ thấy Khương Ninh đi qua Phó phủ bước chân cũng không dừng, đến một tòa sát vách Phó phủ: “Chúng ta ở lại đây.”

Tống Cẩn tò mò: “Đây là nhà ai?”

Khương Ninh nở nụ cười, lanh lẹ nói: “Mặc kệ trước đây, bây giờ chính là của chúng ta, sau này A Dung đến, nếu chúng ta không thích để hắn vào, cứ mặc sức chặn hắn ở cửa.”

“Được! Ta sẽ không để hắn tiến vào!” Tống Cẩn vừa nghe liền rất vui, đánh giá cửa lớn vài lần: “Đây chính là nhà của ta và A Ninh rồi?”

Khương Ninh mỉm cười: “Ừ.”

Tòa nhà này thực ra là phủ tướng quân ngày xưa, là Khương Ninh đòi Khương Nghĩa. Khương Nghĩa còn càm ràm vài câu: “Cái này còn phải hỏi, đừng nói là một tòa, cả phủ này có chỗ nào không phải của con? Chỗ nào chả ở được!”

Khương Ninh lúc đó đáp: “Cũng đúng, cha là cha của con, phu nhân của cha là mẫu thân của con, trong phủ này cái gì mà chẳng phải của con?”

Khương Nghĩa cười mắng: “Mau cút.”

Khương Ninh bật cười.

Gác cổng nhận ra Khương Ninh, mở cửa mời hai người vào, lúc qua cửa Tống Cẩn vấp chân, Khương Ninh đỡ lấy hắn nói cẩn thận, thuận thế khom người phủi bụi trên vạt áo hắn, lúc này hai người mới tiến vào.

Khương Nghĩa và phu nhân theo đuôi hai người, thấy vậy không tiến lên nữa, Khương Nghĩa kéo phu nhân quay về.

Khương phu nhân lần đầu thấy con gái chiều chuộng một nam nhân đến vậy, Khương Nghĩa một bên thấp giọng: “Chuyện này phá không được nữa, dù ta cùng hắn đấu, bà nghĩ sẽ có kết cục đẹp sao?” Khương gia dấy binh tạo phản, bị người đời sau phỉ nhổ, tru di cửu tộc?

Khương phu nhân cắn bánh nướng không nói, nàng vẫn rất là đau lòng: “Để ta suy nghĩ thêm, về thôi!” Khương Nghĩa thầm nghĩ bà nghĩ đến tám mười năm nữa cũng vô ích, trái tim con gái bà sớm đã treo trên người bệ hạ rồi.”

Khương Ninh và Tống Cẩn lúc này đã tới sân sau, trong viện thanh tịnh, phòng lớn được quét dọn sạch sẽ, chính là trống rỗng không có khí người. Khương Ninh cầm bao y phục trên lưng Tống Cẩn xuống. Tống Cẩn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta?”

Khương Ninh nhíu mày: “Chứ chàng còn muốn ai?”

Tống Cẩn là sợ sẽ có những người khác cướp A Ninh của hắn: “Không muốn ai hết, có A Ninh là tốt rồi.”

Khương Ninh nở nụ cười thanh: “Tiền viện có ba người hầu, sân sau có hai nha hoàn, sau bếp là một đầu bếp, đủ để chàng sai khiến chưa?”

Tống Cẩn giải thích: “Ta ở đây không cần người hầu hạ.”

Ý cười bên môi nàng càng nồng: “Ồ, không cần a, nhưng bọn họ đều là người nương ta an bài, muốn nhìn xem chàng biểu hiện thế nào đấy.”

Tống Cẩn nhất thời như gặp đại đích, vội sửa sang lại y phục, lại nhận lấy bao y phục trong tay nàng: “Để ta cầm cho, A Ninh, nàng có khát không? Ta đi rót nước cho nàng.”

“Đúng là có chút khát.”

Tống Cẩn vác bao y phục lên: “Đi nấu nước chỗ nào?”

“Ta còn chưa muốn uống.” Hắn thì sao mà biết đun nước, chẳng qua là nàng đùa hắn chút thôi. Nàng lôi hắn đến gian phòng hai người ở: “Trước tiên cứ cất đồ đi đã.”

Tống Cẩn cất bao y phục vào ngăn kéo, nghĩ đến y phục bên trong, hắn liền nắm tay nói: “Chờ về phủ, mỗi ngày ta sẽ thay đồ ba lần sáng trưa tối.”

Khương Ninh nín cười, tùy ý khen ngợi: “Rất tốt, có chí lớn, chàng sẽ làm được.” Sau đó đề nghị: “Đi một chuyến đến Phó phủ, thế nào?”

Tống Cẩn rất rất muốn nói không đi, nhưng nhớ ra mình còn phải chữa bệnh, liền nói được, cùng Khương Ninh đi gặp Phó Dung.

Phó Dung ở trong phủ đợi đã lâu, sắc mặt Tống Cẩn còn tốt, Phó Dung vấn an hắn còn e dè gật đầu, nháy mắt với Khương Ninh, ý là: mau hỏi hắn làm thế nào trị bệnh của ta.

Khương Ninh nói với Phó Dung ý của hắn, Phó Dung vừa lúc nãy mặt không cảm xúc, vừa nghe xong liền kinh ngạc, hắn là lần đầu gặp bệnh nhân biết mình bị bệnh thần kinh mà còn muốn chữa trị, nhưng cầu trả lời vẫn là: “A Ninh, trị không được.”

Khương Ninh im lặng.

Phó Dung lại hỏi: “A Ninh có thể tìm được ngọn nguồn?”

Khương Ninh đang tìm nguyên nhân bệnh tình của Tống Cẩn, nhưng vì Triệu thái hậu mất tích, nàng phái người đi tìm đến giờ chưa có tin tức.

Khương Ninh nói: “Vậy có thể tiếp tục uống thuốc? Ta thấy từ đêm hôm đó, hắn khá hơn rất nhiều.” Sau đêm tự coi thường mạng sống đó, trong mắt hắn có thêm ánh sáng, Khương Ninh có thể cảm nhận được tia tích cực sống từ người hắn.

“Lần này đúng là có khá hơn.” Phó Dung nghĩ thầm có lẽ sau đêm được cứu đó, hắn bị kích thích đến nỗi có can đảm nhìn vào thực tế, có khi nào chịu kích thích không làm bệnh tăng lên mà lại có tác dụng giảm bệnh đi? Nhưng hắn chưa nói ra lời này, chỉ nói: “Có thể, vậy cứ tiếp tục uống thuốc đi.”

Ra khỏi Phó phủ, thấy Tống Cẩn ỉu xìu, nàng không khỏi hỏi: “Chàng không muốn uống thuốc?”

Tống Cẩn lắc đầu. lo lắng nói: “Bệnh của ta là không khỏi được?”

“Không phải a.” Khương Ninh an ủi hắn, lại chuyển sự chú ý của hắn: “Có chút khát, chúng ta về nhà đun nước.”

“Không phải mới nãy A Ninh mới uống mà?”

“Lại khát rồi.”

“…….Được thôi. »

Hai người ở đây hai ngày, sai vặt cùng nha hoàn hết việc sẽ tự động nấp đi, mỗi lúc Tống Cẩn xuất hiện đều nhớ lại hết hành động cùng lời nói của hắn để báo với tên gác cổng, gác cổng chạy về báo với Khương phu nhân.

Khương Nghĩa không hiểu : « Bà đã không đồng ý, vậy làm mấy việc này có ý gì ? »

Khương phu nhân vẫy lui tên sai vặt, hừ lạnh nhấp một hớp trà, hỏi một đằng đáp một nẻo : « Ông thì hiểu cái gì, đừng nói hắn bệnh rồi, hắn có xuống giường không nổi cũng phải đối tốt với Ninh Nhi. »

« Phu nhân ! » Khương Nghĩa nheo mắt, trên người mang theo khí sát phạt : « Lời này quá đáng rồi ! »

Khương phu nhân nói lời này quả thực quá phận. Ở trong mắt nàng Tống Cẩn chỉ là con rể không hợp cách, nhưng với Khương Nghĩa, Tống Cẩn là quân, vẫn là một vị quân tài đức anh minh.

Khương Nghĩa mặt lạnh hiếm thấy : « Xem ra thường ngày ta quá quen bà, hôm nay mặc dù bà giận hay không tôi cũng phải nói. Bà cũng đã làm mẹ của một đứa con gái lớn rồi, nói chuyện đừng cứ như đứa nhỏ không biết nặng nhẹ chứ ? Bà không thích hắn cũng không sao, nhưng thân phận của hắn vẫn đó, chúng ta nhất định phải kính. Sao bà không nghĩ một chút, nếu không phải hắn thật sự quan tâm A Ninh, sẽ tùy ý để chúng ta đối đãi như vậy sao ? »

Nói khó nghe thì, Khương phu nhân là đang chà đạp Tống Cẩn, lúc này nàng mới hiểu thái độ mình đối với Tống Cẩn quá phận. Tống Cẩn nếu khỏe mạnh, nếu mình nói vậy, sợ là cái Khương gia này cũng không còn, nàng xấu hổ thả muôi xuống, giọng chua xót : « Ông cũng biết, tôi vốn không phải là người cay nghiệt, nhưng nếu thực sự để A Ninh theo hắn, tôi quả thực là…. »

Khương Ninh là bảo bối của nàng, cũng là niềm tự hào của nàng, Ninh Nhi của nàng có thông tuệ có bản lĩnh, bao nhiêu cô nương không bằng nó cũng được gả cho lang quân như ý, chỉ có Ninh Nhi của nàng….Trước đây nàng không biết, cứ ngỡ Ninh Nhi được bệ hạ sủng ái còn vui mừng khôn xiết, nay biết được sự thực, tâm đau vô cùng, nàng chỉ là thương con gái thôi, sai chỗ nào ?

Khương phu nhân nhịn không được rơi lệ, Khương Nghĩa đến gần vuốt tóc nàng vỗ về khuyên lơn : « Bà khó chịu, ta sao có thể không khó chịu ? »

Cứ nghĩ xem, y cũng là bất đắc dĩ mới can tâm tình nguyện gả con gái cho hắn, « Bây giờ A Ninh một mực bảo vệ hắn, bà muốn để con gái bị kẹp ở giữa mà khó xử ? »

« Ta thấy nó một chút cũng không khó xử, còn không thèm mẫu thân là ta đây, : Khương Phu nhân lau nước mắt : « Không tin ông với ta đi xem xem. »


Chương 54

Đi ngay bây giờ á?”

 

Khương phu nhân không quan tâm chuyện này, kéo tay áo y đi ra ngoài, đến phủ kia, hai tên thị vệ gác cổng hỏi thăm một chút rồi cho hai người tiến vào.

 

Đã vào thu, trạch viện lành lạnh, gió đêm mang theo ý lạnh thổi đến, khiến lòng người thêm mấy phần thương cảm, Khương Nghĩa bước đến hỏi nha hoàn chỗ ở của Khương Ninh và Tống Cẩn.




Khương phu nhân cũng thấy rồi, thần sắc bất định dừng bước chân do dự, Khương Nghĩa cười cười: “Phu nhân chúng ta đi xem xem.” Sau đó kéo phu nhân đến bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên trong.


 

“Hôm nay chàng rất vui sao?” Khương Ninh ngồi lắc lắc chân, Tống Cẩn đặt chậu xuống đất rồi đưa tay kéo chân nàng đặt vào chậu.

 

“Ừ.”

 

“Thế này đi, nếu chàng thích, mai ta dẫn chàng đi cưỡi ngựa.”

 

Khương Ninh lại lắc lắc chân, nước bắn lên làm ướt áo Tống Cẩn.

 

Tống Cẩn giữ lấy chân nàng, không để nàng động nữa.

 

Khương Ninh chau mày. Hai chân ngâm trong nước nóng thực sự rất thoải mái:

“Chàng đứng lên đi, ta tự mình rửa.”

 

Tống Cẩn biết nàng thương hắn, nỡ lòng nào để hắn làm những việc hầu hạ người khác này.


 

“Được rồi. Chàng mau đứng lên đi.”

“.....Sạch rồi sao?”

 

Khương Ninh nhìn ánh mắt của hắn: “Rất sạch rồi.”

 

Tống Cẩn không tin: “Nước vẫn còn nóng, rửa thêm một lúc đi.”

 

Nàng cảm thấy Tống Cẩn sau khi rời cung đã đỡ lên nhiều rồi, lúc này đây thần tình và động tác rất bình thường, tim nàng ấm lại, đưa chân vào chậu: “Ừ.” Lại nhìn thấy Tống Cẩn cong người, nàng đưa tay vỗ chỗ ngồi bên cạnh:

 

“Chàng cũng ngâm một chút đi.”

 

“Vậy để ta đi lấy thêm chút nước, lát nữa nước lạnh mất.”

 

Tống Cẩn đứng dậy, bị ánh mắt của Khương Ninh giữ lại.

 

“Chàng hôm nay rất là vui?”

 

Nghe mà xem, câu nói mai nãy của hắn bình thường biết bao.

 

“Ta rất là vui, A Ninh vừa nãy nàng hỏi rồi mà.”

 

“Lúc nãy nghe không rõ. Chàng ngồi xuống đã, ta có chuyện muốn nói.”

 

Tống Cẩn ngồi xuống: “A Ninh muốn nói gì?”

 

Nghĩ đến biểu hiện khác nhau lúc ở cung và ra khỏi cung của hắn, nàng cân nhắc rồi mới hỏi: “Chàng.... từng nói không thích ở trong cung, có thể nói cho ta nguyên nhân không?”

 

“Không được!” Tống Cẩn lập tức cự tuyệt, Khương Ninh ngây ra, lại nghe hắn nói: “Ta đã làm sai nên mới không muốn ở trong cung nữa nhưng ta tuyệt đối sẽ không nói cho A Ninh ta đã làm sai chuyện gì, nếu không A Ninh sẽ ghét bỏ ta! A Ninh đừng hỏi nữa!”

Khương Ninh: “…….”

Không hỏi nữa, vì chàng đã trả lời đủ hết rồi.

Câu trả lời của Tống Cẩn vượt ngoài ý liệu của nàng, như vậy so với ba câu chuyện tẻ nhạt mà nàng tưởng tốt hơn nhiều, Tống Cẩn đã nói cho nàng bí mật động trời, mà bí mật động trời này giúp nàng tìm được ánh sáng trong màn sương mù dày đặc.

Hứa Vô Diểu cứu Tống Cẩn ra, lại trị thương cho hắn, sau khi hai người biết Khương Ninh không có vấn đề gì, Tống Cẩn vui mừng, nhưng sợ Khương Ninh để tâm chuyện hắn bị hủy dung, quyết định để Hứa Vô Diểu chỉnh dung, đợi chỉnh xong thì mới đi gặp Khương Ninh. Hứa Vô Diểu bất đắc dĩ đồng ý, theo hắn vào cung.

Sau khi Tống Cẩn hồi cung, tiên đế bệnh đến giai đoạn cuối, Hứa Vô Diểu đến xem nhưng cũng đành bó tay. Tống Cẩn không thể chấp nhận được chuyện này, hắn từng ở dược lư đọc qua rất nhiều sách của Hứa thần y, cũng mang theo những cuốn sách này quay về, cùng những thái y khác nghiên cứu, hy vọng tìm được phương thuốc mới cho tiên đế.

Thời gian không phụ người có lòng, không qua bao lâu, bọn họ đã nghĩ ra phương thuốc mới, sau khi tiên đế uống quả thật có hiệu quả. Tống Cẩn vui mừng vô cùng, ngày ngày bên giường phụng dưỡng phụ hoàng uống thuốc. Tất cả đều cho rằng tiên đế đỡ rồi, không ai ngờ rằng y lại băng hà trong một đêm mưa.

Sau đó, Tống Cẩn đăng cơ, mấy ngày sau liền hạ thánh chỉ, bên ngoài thì là để thái hậu tĩnh dưỡng ở Từ An cung, thực tế là đang nhốt nàng. Cùng lúc đó, hắn cũng nhốt mình trong điện Thái Hòa, mãi đến khi Khương Ninh tiến cung.

Hứa Vô Diểu còn nói: “Bệ hạ vốn muốn chờ tháo mặt nạ xuống mới triệu nương nương tiến cung, nhưng người nhịn không được, hơn nữa quần thần đều giục người lập hậu, nên người mới hạ thánh chỉ.”

Khương Ninh tiến cung, Tống Cẩn lại không thể gặp nàng, ngày ngày ở cửa điện Thái Hòa nhớ nhung, nếu không phải do Khương Ninh gây sự, phá vỡ định lực của Tống Cẩn, Tống Cẩn cũng không biết bản thân phải chống đỡ không gặp nàng đến khi nào.

Khương Ninh sớm đã hoài nghi chuyện Tống Cẩn bị bệnh liên quan đến tiên đế, sau khi nghe xong chuyện của Hứa Vô Diểu càng thêm hoài nghi, giờ kết hợp với lời của Tống Cẩn, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ hắn cho rằng mình và thái y viện đã chế ra phương thuốc sai hại chết tiên đế, tự trách, hối lỗi nên tinh thần thất thường? Như vậy thì việc hắn nói mình đã làm sai cũng có thể giải thích.

Khương Ninh nghĩ một mình, Tống Cẩn yên lặng đi ra ngoài lấy nước, vừa đẩy cửa ra ngoài đã thấy hai bóng người: “Ai?”

Âm thanh khiến Khương Ninh quay về thực tại, nàng lầm tưởng là có người ngoài xông vào, chân đá văng chậu nước, chân trần chạy vội ra cửa, kéo Tống Cẩn vào rồi đóng cửa, lúc này mới mặt lạnh nhìn kỹ hai nóng người: “Ai….Cha? Nương?”

Khương Nghĩa và Khương phu nhân lúng túng đáp một tiếng, Khương Ninh đỡ trán, Tống Cẩn đẩy cửa mang theo đôi giày đi ra: “A Ninh, lại xỏ giày vào.” Sau đó khom người mang vào cho nàng.

“Ta tự mang.” Khương Ninh nâng hắn dậy, không khỏi nói: “Chàng đứng thẳng lên, đúng, đứng thẳng.” Nàng không muốn để Tống Cẩn phải khom lưng trước bất kỳ người nào, dù cho là cha mẹ nàng cũng không được, Tống Cẩn phải có tôn nghiêm của một quân vương.

Tống Cẩn không biết trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng Khương Ninh muốn hắn làm gì hắn đều sẽ làm. Hắn thẳng tắp đứng dậy, nhưng thanh trúc thẳng đứng, dù không nói lời nào nhưng lại tỏa ra khí thế thiên thành.

Khương phu nhân không khỏi nghĩ, lúc trước Ninh Nhi nhà nàng gặp hắn có lẽ cùng chính là dáng vẻ này, hẳn là từ lúc sinh ra đã có khí chất tinh khiết, ánh mắt trong veo hấp dẫn vạn người, nói không chừng hắn đã từng nhìn Ninh Nhi người, nên Ninh Nhi nhà nàng mới đâm đầu lọt hố, không thể leo lên được nữa.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, loại nam nhân con gái yêu thích Khương phu nhân rõ nhất, trong lòng nàng đột nhiên bình thường trở lại, cười cười, cũng không biết nói gì, đành “À” một tiếng: “Ta với cha con tản bộ, cha con khát, muốn tìm con uống miếng nước, có không?”

Khương Nghĩa: “……..”

Trước cửa im ắng.

Tống Cẩn len lén liếc mắt nhìn chậu rửa chân bên trong phòng.

Khương Nghĩa thấy vậy thầm nghĩ, bệ hạ người cũng đừng ngốc đến trình độ này chứ.

Khương phu nhân mải nhìn Khương Ninh nên không để ý đến Tống Cẩn, nếu biết hắn ngây ngốc đến thế, có khi bà lại đổi ý lần nữa,

Hắn chỉ nói: “Có, để ta đi đổ chậu rửa chân đã.

Kỳ thực lời này nghe không mấy lọt tai, nhưng bà vì Khương Ninh mà nhịn, thầm nghĩ ban đêm để ngươi tự đi làm việc nhỡ đụng này đụng kia không phải Ninh Nhi sẽ đau lòng chết sao. Bèn chỉ chỉ Khương Nghĩa: “Để cha ngươi đi.”

Khương Nghĩa: “…..”

Phu nhân à, đêm nay ta làm gì có lỗi với bà sao, sao lại đối xử như vậy với ta?

Khương phu nhân nhìn y: “Đổ nước xong thì đi đun chút nước.

Khương Nghĩa bại trận, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Tống Cẩn nhỏ giọng nói: “Nhạc phụ thật nghe lời.”

Khương Ninh mời Khương phu nhân vào phòng, Tống Cẩn ở phía sau kéo áo nàng.

Nàng nhận ra thái độ của mẹ nàng đối với Tống Cẩn đã có thay đổi, nàng quay đầu lại, nghe Tống Cẩn lo lắng hỏi: “Ta có nên đổi một bộ y phục khác không?”

“Không cần. Chàng thấy cha ta thế nào?”

“Nhạc phụ tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, khí thế uy vũ, khí chất anh hùng phả vào mặt….”

Khương Ninh: “…….”

Khương Phu nhân: “………..”

Khương Ninh không khỏi đỡ trán, tướng mạo cha nàng rất bình thường, ngay cả mẹ nàng cũng phải thừa nhận là tướng mạo cha nàng không đặc sắc. Nàng thật ra là muốn mượn tướng mạo cha nàng để chứng minh mẹ nàng không quá quan tâm vẻ bề ngoài, nay Tống Cẩn lại thổi phồng lên thế, biết nói gì đây?

Khương phu nhân cảm thấy lúng túng, phu quân mình ra sao chính nàng là người rõ nhất. Nàng quyết tâm không lên tiếng nữa, trong phòng nhất thời yên tĩnh, cho đến khi Khương Nghĩa mang theo ấm trà về, hỏi: “Sao đều đứng vậy?” Khương phu nhân lúc này mới mở miệng, mắt liếc về ấm trà, hỏi: “Nhanh vậy đã xong rồi.”

“Ừ, xong rồi, bà ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ta rót cho.” Khương Nghĩa nói xong thấy Khương phu nhân trừng mắt, vội nói: “Ta cũng tự mình rót cho ta, ta vốn cũng khát lắm, hề hề.”

Một tiếng cười lúng túng biết bao!

Kỳ thực người khát nhất là Khương phu nhân, nàng ngồi xuống, chén trà bốc hơi nóng vừa đến trước mặt thì bị Khương Nghĩa giật lại: “Nóng qua, để ta đi thổi cho nguội bớt.” Y hướng về phía cửa, thấy hai đứa nhỏ vẫn đứng: “Sao hai đứa không ngồi?”

Khương Ninh nhìn chằm chằm gương mặt phổ thông của cha mình, gật đầu một cái: “Vậy thì ngồi.”

Nàng kéo Tống Cẩn đến ngồi xuống. Tống Cẩn cảm thấy lúc này không phải lúc để nói chuyện cùng Khương phu nhân, liền im lặng. Khương Ninh cùng Khương phu nhân hàn huyên vài câu.

Khương phu nhân âm thầm liếc Tống Cẩn vài lần, cảm thấy nếu mình đã không ngại, vậy cứ cùng hắn nói chuyện thôi, liền hỏi:

“Ngươi không khát à?”

Tống Cẩn chờ một lúc mới ý thức được là đang nói với mình, thoáng sốt sắc nói: “Không khát.” Lại huých khuỷu tay sang Khương Ninh: “A Ninh, nàng không khát à?”

Khương Ninh: “………”

Có thể đừng nhắc đến cái chữ khát nữa được không?

Vừa vặn Khương Nghĩa cầm chén bước đến: “Ai khát nữa? Để ta đi thổi thêm chén nữa.”

Khương Ninh: “…….”

Nàng không muốn nói chuyện nữa.

Chờ tiễn Khương Nghĩa và Khương phu nhân đi rồi, Tống Cẩn mới có cơ hội hỏi: “Nhạc phụ không khát sao? Mai nãy không thấy nhạc phụ uống?” Ở trong lòng lại bổ sung thêm một câu, nhạc mẫu lại uống đến mấy chén.

Khương Ninh đáp: “Bởi vì cha ta không khác, là mẹ ta khát. Bà ấy không thể nói là đến rình chúng ta, liền nói là khát nước, kéo cha ta làm cớ.”

Tống Cẩn à lên một tiếng.

Khương Ninh thấy hắn chưa nắm được trọng điểm, lại nói: “Nhìn phản ứng của mẹ ta thì có lẽ đã chấp nhận chàng rồi, chàng có muốn mai hồi phủ không?”

Tống Cẩn chớp chớp mắt vui mừng: “Muốn!”

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, hắn đã mò ra cả đống quần áo từ trong ngăn kéo, chọn tới chọn lui không biết nên mang cái nào, Khương Ninh tựa đầu trên giường bất đắc dĩ cười cười: “Ngốc, nói bao nhiêu lần rồi, chọn cái ta thích là được.”

Tống Cẩn ngoái đầu lại cười: “Vậy cũng được.” Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, có thể thấy được hắn đang rất vui. Khương Ninh nghĩ, đem Tống Cẩn rời cung là lựa chọn chính xác nhất rồi.

Tống Cẩn lại vác chồng lễ vật lên. Khương Ninh thấy vậy cười nói: “Vầy đi, chàng tặng một lần luôn cho xong, cha mẹ ta sẽ nhận hết.”

Lúc này, Khương Nghĩa đang cùng Khương phu nhân ngồi trước bàn cơm, điểm tâm còn chưa mang lên, Tống Cẩn đã chạy vọt vào đặt bao lễ vật lên bàn: “Nhạc phụ! Nhạc mẫu! Đây là lễ vật ta từ kinh mang đến cho hai người.” Mở bao ra, lễ vật cứ vậy lăn ra ngoài, tất cả đều là trân bảo trong tư khố.

Khương phu nhân há miệng, đây cũng quá là….quá đắt giá rồi.

Khương Nghĩa vội đứng lên: “Không được, không được….”

“Cứ nhận đi ạ.” Khương Ninh nói.

Với Tống Cẩn mà nói, chỉ có nhận lễ vật mới xem như là thực sự chấp nhận hắn. Thấy ánh mắt cầu xin của hắn, Khương Nghĩa gật đầu. Bên dưới mặt nạ, môi Tống Cẩn cong lên, hắn nở nụ cười, nếu Khương Ninh nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui.

Khương phu nhân trong lòng cũng không còn khúc mắc, bốn người cùng nă cơm, bà nói muốn cùng Tống Cẩn nói chuyện, Khương Ninh lại có vấn đề muốn hỏi Khương Nghĩa, nên hai người liền ra ngoài.

“Cha cùng Tiết tướng quân nói chuyện thế nào?” Trên đường đến thư phòng, Khương Ninh nhìn sang phía địa lao, Khương Nghĩa lập tức dừng bước, nhíu mày: “Đến thư phòng nói.”

Tiến vào thư phòng, đóng cửa kỹ chàng, Khương Nghĩa mới nói: “Hắn hỏi bệ hạ xảy ra chuyện gì, ta nói thật, hắn….”

Tiết Chi Vấn cũng không phải là muốn nhắm vào Tống Cẩn, chỉ là lúc bị người ta thao túng đầu óc trở nên hồ đồ, nhưng hắn cũng thực sự cho rằng người ở điện Thái Hòa không phải là bệ hạ.

Mãi đến khi nghe Khương Nghĩa nói, dung mạo Tống Cẩn bị huye, tinh thần thất thường, hắn không chịu nổi đả kích, đã già đi rất nhiều, đêm qua vừa qua đời.

“Nếu hôm nay con không đến, ta cũng định đi gặp con, ta cứ ngỡ phủ tướng quân canh chừng nghiêm ngặt lắm rồi, không ngờ vẫn có lỗ hổng để người khác chui vào.” Khương Nghĩa nghiêm túc nói với nàng: “Tiếp đây lời ta nói con nhất định nghe cho kỹ.”

Khương Ninh gật đầu: “Cha cứ nói, chỉ cần không liên quan đến hắn, con đảm bảo đầu óc minh mẫn, bình tĩnh tự tin.:

“A Ninh.”Ánh mắt Khương Ninh trầm trọng, mang theo đau đớn: “Cha không muốn giấu con, việc này chính là liên quan đến hắn.”

Ở bên kia, Tống Cẩn nghiêm chỉnh ngồi trước bàn, hắn nhớ ra từng đưa cho nhạc mẫu hộp bánh ngọt: “Hộp bánh ngọt kia nhạc mẫu ăn rồi chứ?” Thấy Khương phu nhân lắc đầy, hắn thất vọng: “Để lâu không ngon đâu, chi bằng lấy ra ăn đi?”

Khương phu nhân: “……”

Kỳ thực bánh ngọt kia sớm đã ăn xong rồi, nhưng không phải bà ăn mà là Khương nghĩa ăn, y cảm thấy đồ bệ hạ tặng, dù không thích ngọt cũng nên ăn cho xong, Khương phu nhân chẳng qua là ngượng không nhắc mới nói dối, nay thấy hắn nói vậy, đành nói dối tiếp: “Bữa khác đi, mới ăn xong điểm tâm, ngươi cũng no rồi chứ?”

Biết được bà không phải không muốn ăn, chỉ là no rồi không ăn, Tống Cẩn gật đầu liên tục: “Vậy ngày khác ăn đi.”

Khương phu nhân trước đây từng nghĩ, đợi A Ninh của nàng thành thân, bà sẽ tự tay may áo cưới cho nàng, còn mỉm cười nhìn rể hiền cùng con gái bái lạy, nay A Ninh thành thân, bà lại không nhìn thấy, bà rất không cam lòng.

Khương phu nhân nghĩ vậy, liền ra chủ ý, chờ Khương Nghĩa và Khương Ninh thượng nghị xong về tìm Tống Cẩn, nàng liền nói: “A Ninh, hai đứa thành thân lần nữa đi.”

Khương Ninh bất ngờ, nàng chưa kịp phản ứng, liền nghe Tống Cẩn nói: “Được!” Phu nhân nói vậy, người vui nhất chính là hắn!

“Nương, chờ chút đã.” Khương Ninh thoáng nghĩ, kéo Tống Cẩn ra cửa, đợi hai người đi đến trạch viện, ổn định tâm trạng mới nói:’Ta đồng ý cùng chàng thành thân lần nữa, nhưng chàng cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Sau khi thành thân, ta có chuyện phải làm, Phó Dung và toàn bộ ám vệ sẽ bảo vệ chàng rời khỏi đây, mãi đến khi làm xong việc ta mới có thể đi tìm chàng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.