Chuyện này cũng rất có khả năng, Tống Cẩn vốn là hờn dỗi Khương Ninh, lại dưới tình huống không phòng bị đi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ không phải mình, chắc chắn sẽ manh động làm ra chuyện này.
Phí Dung cụp mắt nghĩ, nói: “Tất cả đợi bệ hạ tỉnh dậy rồi nói đi!”
Tống Hoành cùng Hứa Vô Diểu bất đắc dĩ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, liền đứng canh. Tống Cẩn còn chưa tỉnh, nhưng cũng có thể sinh ra chuyện bất trắc bất kỳ lúc nào. Phó Dung muốn trông chừng hắn, nhưng Phó Dung lại là nam tư, thực sự không thể ở cùng phòng với Khương Ninh, Hứa Vô Diểu thấy thế liền đề cử chính mình. Khương Ninh đồng ý, Tống Hoành và Phó Dung ở ngoài điện chờ.
Ánh nến chiếu lên sắc ấm, Hứa Vô Diểu dựa bên tường ngồi, Khương Ninh tựa đầu lên giường, tuy mặt đã ôn hòa đi nhiều nhưng môi vẫn mím chặt, thỉnh thoảng cúi đầu xem Tống Cẩn thế nào, động tác rõ ràng là căng thẳng.
Hứa Vô Diểu muốn an ủi nàng vài câu, nhưng trong điện thực sự quá im ắng, nếu nàng mở miệng e là sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của Khương Ninh, đành coi như thôi, nhưng vẫn không sao ngủ được, đành mở mắt nhìn từng canh giờ qua đi, thẳng tới nửa đêm mới miễn cưỡng nhắm mắt đi ngủ.
Khương Ninh vẫn đang yên lặng chờ, nàng không thể khống chế bản thân nghĩ, Tống Cẩn tỉnh rồi, nàng sẽ làm sao đối diện với Tống Cẩn, hắn sẽ khóc ròng hay chửi ầm lên?
Nhưng thế nào cũng không ngở tới, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351747/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.