Xem ra nàng phải ra ngoài một chuyến rồi.
Khương Ninh cất thư đi, dặn dò Túc Nhi: “Ngươi trước tiên đến ngoại vực một chuyến, thông báo cho cha ta và Thân Hổ, sau đó ta liền đến.’
Sau khi Túc Nhi đi, nành đến tẩm điện, thấy Tống Cẩn ôm bát cơm nhìn mình chằm chằm, liền cươi cười: “Sao không ăn nữa?”
Tống Cẩn không đáp, chỉ nghiêm túc hỏi: “A Ninh có cần trẫm giúp gì không?”
“Chàng muốn giúp ta à?”
« Ừ. »
« Vậy để ta nghĩ xem nên để chàng làm gì. »
« Ừ ! »
Khương Ninh nghĩ một hồi, đến bên tai Tống Cẩn nói nhỏ : « Ta đang cùng người khác chơi một trò chơi, nếu thắng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng thua thì sẽ rất tệ, chàng cam lòng để thua sao ? » Thấy Tống Cẩn lắc đầu, nàng tới cắn lỗ tai hắn.
Thân thể hai người dán vào nhau, Tống Cẩn như bị không khí kinh diễm này cảm hóa, bỗng lấy tay xốc mặt nạ lên, nghiêng đầu hôn lên môi nàng.
Sau một lát, Tống Cẩn dạt thân thể ra, thấy sự sửng sốt của nàng liền không vui, nghi hoặc hỏi : « A Ninh không thích như vậy ? »
Khương Ninh : « …… »
Sao có thể không thích !
Chỉ là, nàng chỉ lên môi mình : « Chàng học kiểu đó lúc nào đấy ? » Lúc trước muốn hôn chàng, chàng còn khóc cơ mà. Tống Cẩn một tay cầm bát cơm, tay kia kéo mặt nạ xuống, nghiêm túc nói : « Học từ A Ninh đó. »
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351743/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.