Tống Cẩn: “Khương thúc.” Khương Nghĩa trừng mắt nhìn về phía Khương Ninh, nhanh ngăn lại a! Tiên đế sẽ sống lại mất thôi.
Khương Ninh bỗng lên tiếng:”Gọi nhạc phụ! Người bình thường đều gọi như vậy! Bệ hạ, gọi thế là thân mật lắm rồi đó!”
Tống Cẩn trôi chảy: “Nhạc phụ!”
Khương Nghĩa tâm tư lẫn lộn, sau này gặp tiên đế tạ tội sau vậy!
“Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Người tới làm gì vậy?” Tống Cẩn như có món đồ chơi mới chạy quanh Khương Nghĩa. Khương Nghĩa lòng rơi đầy lệ, ngoài miệng đáp:
“Bẩm bệ hạ, thần có việc bàn cùng nương nương.” Khương Ninh hiểu, đây là muốn Tống Cẩn tránh mặt.
Tống Cẩn lại không hiểu, vẫn gọi: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Người muốn nói gì với A Ninh?” Khương Nghĩa miễn cưỡng đừng bi thương, nói:
“Mẫu thân nương nương có gửi mấy lời đến nương nương.”
Tống Cẩn nghe xong lại như phát hiện đồ chơi mới: “Nhạc phụ! Nhạc mẫu! Nhạc phụ! Nhạc mẫu muốn nói gì với A Ninh?”
Khương Ninh thật sự sợ hắn lại lặp lại “Nhạc mẫu nhạc mẫu nhạc mẫu!”mãi, liền kéo hắn:
“Hôm nay ta cùng chàng viết thư tình, chàng đọc có cảm giác gì?”
“Rất là thích luôn.”
Khương Ninh mỉm cười: ‘Tốt lắm, vậy đi tẩm điện viết cảm nhận đi, tầm 500 chữ.”
Tống Cẩn kinh hãi: “Tại sao?”
“Ta thích đọc.”
“Được! Đừng nói 500 chữ, 1000 chữ trẫm cũng viết được!” Quay đầu lại nói: “Nhạc phụ! Nhạc phụ! Nhạc phụ! Trẫm đi viết cảm nhận đã!”
Mắt Khương Nghĩa ngập lệ, không nhịn được hành lễ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351734/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.