“Cũng không phải gọi là xử. Ngoại trừ tên kia, còn lại đều là người trong phủ chúng ta. Con trước đó cũng không cho họ vào kinh, may mà ta nhận được tin tức, liền lệnh cho họ trở về, nếu không đến kinh đã không thấy bóng người rồi.”
“Cũng không đến nỗi đó.”
Khương Nghĩa lắc đầu, hít một hơi, lúc này mới nói một câu: “Sao lại không đến nỗi, ta phái nhiều người như vậy, hắn vẫn chạy thoát.”
Hóa ra cha khó chịu vậy là do không trông chừng được tên kia để hắn chạy. Đối mặt là cha mình, nàng không có cách nào tức giận, uất ức trong lòng không tiêu tán, quay đầu nhìn thấy Tống Cẩn, Tống Cẩn nhìn nàng, mắt cong cong: “A Ninh.”
“Ừ.” Khương Ninh thuận khí, cười cười vẫy tay: “Lại đây.” Tống nhỏ tuổi ngoan ngoãn chạy qua, được nàng nhào vào lòng, ôm lấy.
Tống Cẩn để đầu nàng dụi dụi trong ngực mình, hỏi: “A Ninh mệt mỏi?”
Khương Ninh cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một tiếng: “Không mệt.” Gì chứ, giọng nàng nghe mệt chết đi được. Đừng nói là chơi chết kẻ khác, kẻ khác chưa chết đã chơi chết nàng rồi.
“Ừ. Có điều không mệt cũng phải ôm trẫm. Đều cho nàng dụi đó.” Tống Cẩn đưa tay sờ sờ đầu nàng, vừa dùng sức thẳng ngực, suýt nữa đẩy cả đầu Khương Ninh ra ngoài.
Khương Ninh: “……..”
Nàng có chút buồn cười, vì sự dịu dàng của Tống Cẩn? Hay là do động tác ngây ngốc thình lình của hắn? Trong lúc nhất thời nàng cũng không xác định nguyên nhân. Nàng lùi người, nhón chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351731/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.