Nếu muốn vào Từ An cung, phải có được sự đồng ý của Tống Cẩn, xem ra cần phải tìm Tống Cẩn nhờ giúp. Nàng đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh hôm qua, quay đầu hỏi chúng phi: “Trong cung trừ các nàng ra, còn nữ nhân nào không?”
Vân Huyên nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu có được tính không?”
Khương Ninh: “Ngoại trừ Thái hậu.”
“Vậy chắc không còn đâu.”
Đêm qua nữ nhân áo xanh đó là sao đây? Khương Ninh mang theo nghi vấn đến trước điện Thái Hòa, thấy Thường Nhạc: “Bổn cung muốn gặp bệ hạ.”
Tống Cẩn không gặp nàng.
Khương Ninh híp híp mắt nghĩ xem có câu nào tâm tình không: “Bổn cung từng nói Vân Phi các nàng ấy là tâm can của bổn cung, kỳ thực là để kìm các nàng ấy thôi, bệ hạ mới là tâm can của ta.”
Thường Nhạc: “….”
Nương nương người đúng là tra nữ mà!
Cửa điện mở ra.
Khương Ninh bước vào.
Bừa bộn của đêm qua đã được thu dọn sạch sẽ, trong điện thoáng đãng, Tống Cẩn lẻ loi ngồi một mình sau bàn, một tay sờ lên mặt nạ: “A Ninh.”
Khương Ninh hờ hững ừ một tiếng, do dự không biết nên hỏi về nữ nhân áo xanh kia hay không, căn bản không chú ý đến hắn đang muốn tháo mặt nạ xuống.
Nếu Khương Ninh biết mình đã bỏ lỡ cái gì, chắc chắn hối hận muốn xông lên đánh Tống Cẩn quá. Nhưng Tống Cẩn đã không cho nàng cơ hội thứ hai, căng thẳng trong đôi mắt buông lỏng, tay đã để xuống rồi, thấy nàng quay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351713/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.