“Không được.” Tống Cẩn cũng rất thẳng thắn đáp lời, hắn cầm bút, nghiêng đầu, tầm mắt hơi cúi: “A Ninh nếu có chuyện cứ về đi.”
Khương Ninh không sợ bị từ chối, vẫn tranh thủ: “Thần thiếp rảnh lắm.”
Tống Cần nhìn nàng, khóe mắt bắt đầu đỏ lên: “A Ninh rõ ràng có việc.”
Khương Ninh không có ý định từ bỏ: “Thần thiếp không có việc gì hết, hoàng thượng yên tâm đi.”
Hai mắt Tống Cẩn nháy mắt đã ướt nhòe: “Trẫm nói hoàng hậu có việc mà.”
Khương Ninh kinh ngạc nhìn nước mắt hắn, há mồm: “Người….”
Thường Nhạc nhanh chóng chạy vào mời Khương Ninh ra khỏi điện. Khương Ninh ngây ngốc, đầu nàng ngẩn ngơ: Nàng làm Tống Cẩn khóc? Khóc? Không đúng! Tình tiết này không đúng! Nàng thẳng thắn không biết xấu hổ, Tống Cẩn không nên phản ứng lại thế chứ!
Túc Nhi ra đón, thấy bộ dạng mất hồn của nàng, lắc lắc tay nàng: “Nương nương người làm sao vậy?” Khương Ninh vung tay: “Đừng lên tiếng, để bổn cung an tĩnh suy nghĩ.”
Vừa đi vừa nghĩ, đến Chiêu Nhân cung rồi nàng vẫn không hiểu nổi. Tiến vào điện, Túc Nhi hỏi nhỏ: “Nương nương có cần chuẩn bị giấy bút không?” Chắc lúc này nương nương muốn viết thư tình hoặc tiểu thuyết đây mà.
Khương Ninh lắc đầu bước vào tẩm điện. Ngày hôm sau, Vân Huyên cùng đám cung phi đến thăm nàng, thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của nàng đều đau lòng xót xa.
“Từ khi hoàng hậu tỷ tỷ gặp bệ hạ liền không còn cười nữa, bây giờ còn nhíu mày.”
“Đúng a, nương nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-hoang-hau-deu-do-danh-tram/3351709/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.