Rắm của chồn không chỉ thối, mà còn có tác dụng gây mê như một vũ khí sinh hóa, là siêu buff mang hiệu quả ngược, xua không đi, chịu không thấu.
Tích Bạch Thần nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn thêm được, đang chuẩn bị cướp cửa chạy ra ngoài, Mễ Lạp đã đi trước một bước, che mặt “A a a a” nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng toàn là mùi khó tả, lượn lờ không tiêu tan, cho dù có mở rộng cửa sổ, xịt thuốc khử độc, khăn trải giường, rèm cửa sổ được giặt sạch hết thì một hai ngày tới cũng không ai ở nổi. Đúng là, rắm của chồn, uy lực lớn kinh người.
Mễ Lạp chạy như điên ra bờ sông, nhảy phốc xuống dưới, lăn qua lộn lại để rửa đi mùi hương trên người mình. Ba bốn mươi phút sau, cô ủ rũ cúi đầu đi về, toàn thân ướt nhẹp, hai tai rủ xuống hai bên, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Tích Bạch Thần thấy thế thì buồn cười, dùng khăn tắm bọc cô lại, bình thản nói: “Phòng ngủ của tôi tạm thời không thể dùng, cô phải chịu trách nhiệm đó.”
*Tôi giúp anh dọn phòng khác.” Mễ Lạp ỉu xìu ngồi trên đùi anh.
“Trưng bộ mặt khóc lóc làm gì?” Hiếm khi Tích Bạch Thần an ủi, “Ai mà chưa từng thả rắm một lần?”
Cái cô thả là rắm sao? Là khí độc mới đúng! Biểu cảm của Mễ Lạp càng u ám hơn.
“Không phải nói là sẽ mua điện thoại di động cho tôi à?” Tích Bạch Thần dời sự chú ý của cô, ôm cô vào trong đình viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-di-ngu-deu-xuat-hon/2790231/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.