*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mễ Lạp ôm gối lăn qua lộn lại trên giường, điên tiết a a ư ư, tự hỏi Lão Bạch có thể giải quyết chuyện ăn uống hay không, có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch hay không.
Bây giờ đối với những chuyện từng trải qua trong lúc xuyên không, cô càng ngày càng có cảm nhận rõ ràng, không còn mơ hồ như trước nữa. Nhưng thứ kéo theo chính là sự lo lắng và xấu hổ không thôi. Điều đáng lo là sức khỏe ăn uống của Lão Bạch, điều đáng xấu hổ là mình lại play trò bỏ chạy.
Khoan đã! Động tác của Mễ Lạp khựng lại, mỗi ngày cô đều kiểm soát thời gian ngủ, nhưng không có nghĩa là sau khi tỉnh lại cô không thể ngủ tiếp! Nghĩ đến chuyện bữa cơm của bọn Lão Bạch còn chưa thu xếp xong, ở trong căn nhà âm u ẩm ướt một cách thê lương, tùy tiện giải quyết vấn đề ăn uống, áo mặc, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một người một mèo ngồi chồm hổm bên bát mì gói, quả thật không nỡ nhìn!
Mễ Lạp rời giường vào phòng bếp rót một li sữa tươi, uống xong súc miệng, sau đó lại nằm lên giường nhắm mắt ngủ.
Bên kia, Tích Bạch Thần ngồi bên cạnh bếp lò, chậm rãi thêm củi nấu nước, bên trái là một thùng mì gói, bên phải là một bát thức ăn mèo. Tiểu Bạch đang vùi đầu vào bát, ăn rất vui vẻ.
Nước trong nồi sôi dần, hơi nước bốc lên. Anh cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-di-ngu-deu-xuat-hon/152143/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.