*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Lão Bạch, tôi lại tới nữa rồi, ngạc nhiên không, bất ngờ không?* Mễ Lạp huơ huơ chân mèo, mỉm cười chào hỏi Tích Bạch Thần.
Lần thứ hai xuyên qua với hình dạng của mèo tai cụp, cô cơ bản đã có thể xác định, mấy ngày nay không xuyên qua được, hẳn là liên quan đến vật còn sống bên cạnh.
Tích Bạch Thần nhìn Mễ Lạp chăm chú, không nói lời nào.
*Sao thế?* Mễ Lạp chạy ton ton ton tới, bám vào ống quần leo lên đùi anh, *Mấy ngày không gặp, anh không nhớ tôi chút nào à?*
Tích Bạch Thần nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, mắt sáng tối không phân rõ. Sau một lúc lâu, anh ôm lấy cô, bước tới ổ mèo mà mình đã sắp xếp lúc trước.
*Ồ? Anh chuẩn bị cái này cho tôi à?* Mễ Lạp nhảy vào ổ mèo, thử độ đàn hồi, cảm giác cũng không tệ lắm. Bên cạnh còn bày biện rất nhiều món đồ chơi, cô dùng chân chọt chọt khẩy khẩy, thích thú nghiên cứu cả buổi trời.
Đang chơi vui chết đi được, trên cổ bỗng bị người ta cài vào cái gì đó. Cô cúi đầu nhìn, thì ra là một cái vòng, trên vòng còn có một tấm thẻ hình xương cá, Mễ Lạp cố gắng rúc cổ để nhìn, nhưng không thể nhìn thấy trên đó viết gì.
“Đây là vòng cổ tôi mua cho cô, trên thẻ có khắc tên của cô, Tiểu Mễ.” Tích Bạch Thần mở miệng nói.
*Sao anh dám tùy tiện đeo vòng cho tôi thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-di-ngu-deu-xuat-hon/152140/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.