Chương trước
Chương sau
Quá trình trà trộn vào Báo Phòng của Thời Niên và Nhiếp Thành vô cùng thuận lợi

Giống như lời nói của Trương gia huynh đệ, cửa nam chỉ cần nhìn lệnh bài liền để cho họ đi qua. Âm thanh bánh xe lăn lộc cộc, Thời Niên đi qua nhấc màn xe lên, rốt cuộc cũng thấy rõ toàn cảnh tòa hành cung trứ danh này.

Gạch bằng thanh ngọc, cột bằng bạch ngọc, những tòa nhà khí phái liên miên không dứt, vẫn luôn kéo dài đến cuối tầm mắt. Theo sách sử ghi lại, cho đến hết năm Chính Đức thứ bảy, Báo Phòng đã xây dựng hơn hai trăm gian phòng, hơn nữa không giống Tử Cấm Thành, nơi này đa số phòng ốc đều có mật thất, khúc chiết liên tục, làm người ta ở đó cứ như ở trong mê cung. Trừ việc đó ra, Báo Phòng còn có ba đại giáo trường, để khi Hoàng Đế hứng thú có thể dùng để diễn võ luyện binh. Còn có chùa… cái này thì không hiểu xây lên để làm gì, Chu Hậu Chiếu nhìn qua cũng không giống người sẽ thắp hương bái phật a!

Thời Niên nhìn đến hoa cả mắt, “Đây là Báo Phòng nha, thế con báo đâu? Con báo ở đâu?” Từ khi ở Tàng Long Trại, cô đã thấy qua cảnh tượng mờ ảo, nhìn đến một con báo hung mãnh và cực kì xinh đẹp, bây giờ sẽ gặp nó sao?

Nhiếp Thành: “Cô có vẻ mong chờ con báo như thế, Tiểu Lộ chắc sẽ không vui đâu.”

Thời Niên: “…”

Cô le lưỡi, cuối cùng cũng khắc chế tâm tình kích động, bắt đầu làm chính sự. Theo tin tức Trương Sở cung cấp, Lộ Tri Dao bị nhốt tại địa lao phía bắc của Báo Phòng, bên kia giam giữ đều là những người như cậu ta, đều bị giam vì đủ loại nguyên nhân, có phú quý bần hàn, cả nam lẫn nữ, có thể nói là đã thực hiện bước đầu bình đẳng giới rồi nha. Bởi vì không thể tiếp tục ngồi xe ngựa, nên hai người đi bộ, một đường cẩn thận, ước chừng dùng một canh giờ (2 tiếng đồng hồ) mới tới cửa địa lao. Vẫn nhờ lệnh bài, họ thông qua thêm lớp thủ vệ kiểm tra, đi theo bậc thang thật dài, thấy được thân ảnh quen thuộc trong một phòng giam.

Nam tử một thân hắc y, đưa lưng về phía bọn họ, trong tay không biết đang chuyền qua chuyền lại thứ gì. Nghe được động tĩnh đằng sau, cậu ta cũng không ngẩng lên, “Thế nào? Con báo đã chuẩn bị xong, muốn tới hầu hạ gia gia nó à?”

Người này đã rơi vào tình trạng như bây giờ mà vẫn còn kiêu ngạo thế. Thời Niên cười nói: “Gia gia, không có con báo, tôi tới hầu hạ ngài được không?”

Thân mình Lộ Tri Dao cứng đờ, đột nhiên quay đầu, không thể tin nổi nói: “Đội trưởng, Thời Niên, sao hai người lại tới đây?”

Vừa nhìn thân hình liền phát hiện cậu ta gầy đi, hiện tại nhìn khuôn mặt lại càng rõ ràng. Lộ Tri Dao vốn là một khuôn mặt đầy đặn, giờ lại thon dài, trên mặt còn có tro bụi và miệng vết thương, nhìn giống như tiểu nam sinh bị người ta quần ẩu.

Thời Niên nhíu mày, “Sao lại thế này? Không phải nói không dụng hình với cậu sao?”

Lộ Tri Dao sửng sốt, theo bản năng hơi cúi mặt, có chút không tự nhiên, “Không có dụng hình, nhưng mà làm gì có chuyện ngồi tù mà không bị đánh, mỗi lần cũng phải đánh hai lượt.”

Cái này cũng phải, đừng nói cậu ta, ngay cả Chu Hậu Chiếu bị giam lại thôi còn bị ăn đòn nữa là…

Nhưng cho dù biết vậy, trong lòng Thời Niên vẫn cảm thấy không thoải mái. Lộ Tri Dao là kiểu hài tử cậy mạnh, nếu là trong tay cô, cô có thể đánh cậu ta cả trăm lần, nhưng đến lượt cậu ta bị đánh, đặc biệt kẻ này còn là bên đối địch, cô thật sự rất muốn tìm kẻ đã khi dễ cậu ta để tính sổ. Nhưng cô cũng không để lộ ra, theo tính cách của cậu ta, nếu tỏ vẻ đồng tình thương hại, chắc chắc cậu ta liền xù lông lên.

Thời Niên cố ý thanh thanh giọng nói: “Xem ra cần trao cờ thưởng cho Lưu công công, cảm ơn ông ta thay trời hành đạo, có thể lăn lộn Lộ tiểu gia của chúng ta đến thế.”

Quả nhiên, Lộ Tri Dao thở hồng hộc trừng cô, nhưng cũng không có vẻ cảm thấy khó chịu lắm. Cậu ta nhìn sang Nhiếp Thành, trong mắt phát sáng, “Đội trưởng, mọi người tới cứu em à?”

Nhiếp Thành: “Không vội, hỏi cậu mấy vấn đề trước đã.”

“Hả?”

Nhiếp Thành nhìn cậu ta, đôi mắt đen nhánh, dường như ẩn ẩn tinh quang, “Hôm đó đụng phải Lưu Cẩn, cậu đã nói cái gì, làm hắn ta muốn chỉnh cậu như thế?”

Lộ Tri Dao sửng sốt: “Nghĩa là sao?”

Ánh mắt Nhiếp Thành bình tĩnh. Từ khi nghe tin Lộ Tri Dao bị bắt, vấn đề này luôn được anh xem trọng. Huynh gia Trương đệ nói, Lộ Tri Dao lúc đó chỉ giúp bọn hắn cầu tình, cũng không có nói gì mạo phạm Lưu Cẩn, nhưng hắn lại bỏ qua hai người, đi gây sự với Lộ Tri Dao. Đầu tiên là giam ở Thiên Lao, hiện tại chuyển tới Báo Phòng, giống như không chỉnh chết cậu ta thì không chịu bỏ qua.

Quá kì lạ. Kì lạ đến mức khiến người ta cảm thấy hoài nghi, từ lúc ban đầu ý định của Lưu Cẩn vốn không phải muốn gây khó dễ cho Trương gia huynh đệ, mà mục tiêu vốn là cậu ấy…

Nhiếp Thành hỏi: “Chuyến đi này, đã có sự tình gì đặc biệt phát sinh không, có chuyện gì làm cậu cảm thấy khó hiểu hay bất an sao?

Lộ Tri Dao hiểu rõ ý của anh, hít một hơi. Tay bắt lấy thanh gỗ, cậu ta hạ giọng nói: “Có, có. Kì thật lần này tới đây, rất nhiều lần em cảm thấy có người đang theo dõi, nhưng mà mỗi lần quay đầu lại tìm đều không tìm được, em còn nghĩ do mình suy nghĩ nhiều… Chẳng lẽ là người của Lưu Cẩn? Hắn sớm biết chúng ta sẽ đối phó hắn sao? Không thể nào!”

Thời Niên không nghĩ tới còn có chuyện này, nhăn chặt mày

Nhiếp Thành nhẹ giọng nói: “Quả nhiên!”

Thời Niên: “Anh đã sớm biết? Vậy anh cũng biết là ai theo dõi Lộ Tri Dao ư?”

“Tôi không biết. Tôi chỉ suy đoán, hiện tại chứng minh, suy đoán này có khả năng đúng đến ba phần. Lần này đến cũng không phải không có thu hoạch.”

Thời Niên cùng Lộ Tri Dao nhìn nhau, Thời Niên thử hỏi: “Không thể nói cho chúng tôi biết sao?”

Nhiếp Thành nhìn nhìn cô, “Hiện tại không được, tôi cần trở về xin chỉ thị của lão gia tử, mới biết được có thể và cần thiết nói cho mọi người hay không.”

Cô biết ngay mà.

Thời Niên có chút bực mình, tác phong loại chuyện có vấn đề mà không chịu nói rõ như này của Nhiếp Thành thật khiến cô muốn đánh cho anh ta một trận. Rõ ràng mọi người đã cùng nhau vào sinh ra tử, anh lại cứ muốn giấu giấu giếm giếm, thật là không chân thành chút nào!

Lộ Tri Dao dường như cũng đã quen với việc này, nói ngay: “Trước đừng nói đến việc này, nhanh lên nhanh lên, kế hoạch của mọi người ra sao? Cứu tôi ra ngoài như thế nào?”

Thời Niên trong lòng đang khó chịu, nên giận chó đánh mèo, lạnh lùng nói: “Chúng tôi không tính cứu cậu ra ngoài.”

Lộ Tri Dao ngẩn người, Nhiếp Thành gậu đầu, “Ừm, đúng thế.”

Lộ Tri Dao kêu rên thảm thiết, “Không phải chứ, hai người tiến vào chỉ để hỏi như vậy thôi hả? Muốn quăng tôi lại để chạy trốn?!”

Thời Niên thấy thế, lại an ủi: “Cậu đừng quá thương tâm, lúc trước khi tôi bị Chu Hậu Chiếu nhốt lại, anh ta cũng chỉ tới nhìn tôi một cái liền đi. Mọi người giống nhau nha!”

Lộ Tri Dao nghe ba chữ “Chu Hậu Chiếu” liền sửng sốt, không chờ hỏi ra câu, địa lao bỗng có tám người tiến vào. Đều là ăn mặc kiểu hoạn quan, nhìn hai người lập tức nói: “Các ngươi là người nào? Làm sao lại ở chỗ này?”

Người canh gác nói: “Vị nữ y này chính là người phụng mệnh tới xem bệnh cho con báo, bên cạnh là Cẩm Y Vệ đại nhân đưa nàng vào.”

“Nếu là xem bệnh cho con báo thì tới đây làm gì?”

Bọn họ dáng điệu hùng hổ, cũng may Thời Niên đã chuẩn bị sớm, trấn định nói: “Hồi công công, nô gia là nghe theo cấp trên phân phó, tới kiểm tra thân thể vị dũng sĩ luận võ cùng con báo. Ngài biết đấy, nếu vị này có bệnh gì không phát hiện kịp thời, tới khi luận võ liền bị con báo cắn chết ngay, Vạn Tuế Gia xem không được tận hứng, chỉ sợ sẽ trách tội xuống.”

Lý do này cũng rất hợp tình hợp lý, hoạn quan nói: “Vậy ngươi kiểm tra xong chưa?”

“…Kiểm tra xong rồi.”

“Xong rồi thì nhanh đi đi, có bệnh cũng kệ thôi, không trị kịp đâu.” Hoạn quan trào phúng nói, “Vị dũng sĩ này không biết có sống nổi qua ngày mai hay không đây.”

Thời Niên cả kinh, “Công công nói vậy nghĩa là sao?”

Hoạn quan nói: “Đại giá của Vạn Tuế Gia đã trở về Báo Phòng, Lưu công công phân phó, để chúng ta chuẩn bị cho tốt, có thể đêm nay sẽ phải luận võ.”

Chu Hậu Chiếu đã trở lại?!

Thời Niên khiếp sợ. Không chỉ Chu Hậu Chiếu trở lại, mà đêm nay có lẽ Lưu Cẩn cũng sẽ cho Lộ Tri Dao quyết đấu với báo? Này cùng kế hoạch thật không giống nha!

Bọn hoạn quan xác nhận Lộ Tri Dao vẫn đang ở trong ngục liền xoay người rời đi, trước đó còn cảnh cáo Nhiếp Thành cùng Thời Niên không được ở lâu. Vừa nhìn thấy bóng bọn họ khuất sau bậc thang, Thời Niên liền nói: “Hiện tại làm sao bây giờ?”

Nhiếp Thành nhanh chóng quyết định, “Kế hoạch thay đổi, chúng ta cần mang Tiểu Lộ đi ngay.”

“Đúng là thế, nhưng mà nơi này thủ vệ nhiều như vậy, chúng ta chỉ có ba người, hơn nữa tôi căn bản không thể đánh nhau, đi như thế nào?”

Đây đúng là vấn đề. Dù cho không tính đến Thời Niên, con chồng trước này, chỉ có Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao thôi cũng có thể một đường xông ra địa lao. Nhưng mà nếu ở đây xảy ra nổi loạn, cấm quân ở phụ cận sẽ lập tức vào đây, đến lúc đó dù cho có bản lĩnh thông thiên, sợ là cũng không thể thoát ra.

Thời Niên hỏng mất, sớm biết nếu cướp ngục, bọn họ sẽ chuẩn bị thêm nữa!

Lộ Tri Dao nhìn biểu tình của hai người, bỗng nhiên cười nói, “Được rồi, các người đi thôi.”

“Lộ Tri Dao…”

Tay Lộ Tri Dao ôm sau đầu, nhẹ nhàng nói: “Lưu Cẩn tuy rằng nói vậy, nhưng không nhất định đêm nay sẽ quăng ta cho con báo. Hai người ra ngoài lên kế hoạch lần nữa, xem có biện pháp nào khác cứu tôi hay không, tôi sẽ nỗ lực ở đây chống đỡ. Nói thật, bản lĩnh của gia cũng không phải nói khoác, cho dù thật sự đánh nhau với báo, còn chưa biết ai thua ai thắng đâu…”

Biểu tình của nam hài vẫn ngạo mạn như vậy, đã trong tình huống này còn không quên khoác loác. Nhưng Thời Niên nhìn khuôn mặt tươi cười kia, lại cảm thấy đau lòng. Chẳng lẽ, bọn họ thật sự phải để cậu ta ở lại, chờ chết ở chỗ này sao…

Nhiếp Thành không lên tiếng, ở trong đầu nhanh chóng nghĩ kế sách. Hiện tại phá cửa xông vào, dẫn Lộ Tri Dao đào tẩu, thế thì sau đó còn có hơn mười phương thức xử lý khác, mỗi một cách thì có bao nhiêu khả năng sống sót…

Nghĩ đi nghĩ lại, anh không thể không thừa nhận, dù cho dùng cách nào thì nguy hiểm vẫn rất lớn.

Thời Niên bỗng nhiên nói: “Từ từ, hình như tôi có biện pháp, tôi nghĩ ra một cách!”

Thời Niên cùng Lộ Tri Dao cùng nhìn về phía cô. Nữ hài cố nén kích động, từ trong lòng lấy ra một vật, vuông vắn, dùng bạch ngọc chế thành, sờ vào cảm giác nhẵn mịn ấm áp. Là một con dấu, phía trên có bốn chữ - “Chu Thọ chi ấn”.

Thời Niên nói: “Đây là vào hôm cháy rừng ở Tàng Long Sơn, Chu Hậu Chiếu cho tôi. Lúc ấy hắn muốn tôi dùng cái này đi đến quan phủ gần đó xin giúp đỡ, cho nên tôi nghĩ, con dấu này chắc hẳn rất quan trọng, có nó, chúng ta có thể giả truyền thánh dụ, đem Lộ Tri Dao mang đi nhỉ?”

Chu Hậu Chiếu đi xuống bậc thang.

Địa lao này vào ba năm trước hắn đã từng tới, lúc ấy nhất thời hứng khởi, muốn nhìn cấu tạo nhà giam một chút, thiếu điều muốn người chuẩn bị phòng cho hắn ở hai ngày. Tuy rằng cuối cùng không có vào ở, nhưng hắn đối với nơi này hứng thú cũng không còn bao nhiêu. Nếu hôm nay Lưu Cẩn không đột nhiên nhắc, chắc hắn sẽ không bao giờ đến nơi này.

“Lưu Cẩn, ngươi nói vị dũng sĩ cùng A Hoa quyết đấu là nhốt tại đây?”

“A Hoa” là xưng hô thân thiết của Chu Hậu Chiếu với con báo đốm kia. Lưu Cẩn nghe vậy cười nói: “Đúng vậy, nô tài sớm đã tìm xong, chỉ chờ Vạn Tuế Gia người trở về thôi. Kỳ thật, ngài không cần tự mình đến nhìn hắn, nếu ngài sốt ruột, buổi tối liền có thể ngồi ở trên đấu trường xem kịch vui.”

“Ai, như vậy không được. Dù sao cũng phải cho gia làm dáng một chút, đến hỏi cho rõ ràng, xem vị dũng sĩ này còn có tâm nguyện gì, trong nhà còn mấy người, lại có bao nhiêu ruộng đất, để sau làm đồ ăn cho A Hoa, gia cũng phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả thật tốt.”

Lưu Cẩn nghe giọng điệu của Chu Hậu Chiếu, tâm tình dường như không tệ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết ngay chiêu này sẽ dùng được mà, bày ra cuộc luận võ với con báo, Vạn Tuế Gia sẽ không nghĩ tới cái áp trại phu nhân gì kia của Tàng Long Trại nữa, mình cũng không sợ bị Tiền Ninh đoạt đi  nổi bật.

Nghĩ như thế, hắng càng tích cực dẫn đường phía trước cho Chu Hậu Chiếu, “Vạn Tuế Gia, ở bên này, vị dũng sĩ kia là nhốt tại đây…”

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng bặt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm phòng giam rỗng tuếch, giận dữ nói: “Người đâu?”

Cai ngục trông coi địa lao nhũn chân, quỳ trên mặt đất, run rẩy, “Người…bị giải đi rồi ạ…Người nọ có thủ dụ của Vạn Tuế Gia, nói là gia cùng Lưu công công phân phó….”

“Hỗn trướng! Ta khi nào thì phân phó chuyện này! Đồ vô dụng, uổng công ta còn phái người tới dặn dò, vậy mà các ngươi vẫn để người chạy mất.”

Lưu Cẩn giận đến không thể kiềm chế, Chu Hậu Chiếu nhìn nhà tù trống trơn, lại thấy vui vẻ, “Không tồi không tồi, thế mà còn có thể từ địa lao của Báo Phòng chạy thoát ra ngoài. Lưu công công, xem ra ngươi không lừa gia, vị dũng sĩ ngươi chọn, thật sự rất có bản lĩnh a.”

Biểu tình Lưu Cẩn xấu hổ. Chu Hậu Chiếu đá đá tên coi ngục đang run rẩy, “Được rồi, nói cho gia nghe, người nọ làm sao chạy đi được? Nói cho dễ nghe, gia sẽ suy xét cho các ngươi khỏi phải chết.”

Thủ vệ càng sợ, nghẹn vài giây, giống như chịu không nổi nói “Hoàng Thượng tha mạng! Là tiểu nhân hồ đồ! Nhìn đến con dấu thủ dụ của ngài, liền tưởng là ngài phân phó, nên phạm phải đại sai…”

Ồ, chuẩn bị cũng đầy đủ thật. Chu Hậu Chiếu lười biếng nói, “Là con dấu nào?”

“Chính là con dấu do chính ngài khắc, toàn bộ cung đều nhận biết, con dấu riêng của ngài, mặt trên khắc “Chu Thọ chi ấn”…”

Chu Hậu Chiếu tươi cười cứng lại.

Hắn quay đầu, nhìn tên coi ngục, gằn từng chữ, “Ngươi nói, Chu Thọ chi ấn?”

Tên coi ngục không biết xảy ra chuyện gì, sợ hãi dâng lên một tờ giấy, “Vâng ạ…”

Cả người Chu Hậu Chiếu cứng đờ nhận lấy, ánh mắt xẹt qua chữ viết, dừng ngay lại chỗ con dấu đỏ tươi. Đúng thật là ngọc tự hắn chọn, dùng một tháng ròng, mới khắc xong, giữ lại thành tư ấn, hắn còn cố tình viết thiếu nét bút ở mặt trên. Đây là vật yêu thích của hắn, toàn bộ cung đình đều xem như thấy được con dấu thánh dụ này là một vinh dự, nhưng không lâu vào một buổi đêm nọ, hắn đã đem nó giao cho một người. Sau đó, không còn thấy được con dấu này nữa.

Hắn vốn nghĩ rằng, con dấu này cũng giống như người kia, đều bị chôn vùi trong biển lửa ở Tàng Long Sơn…

Nhưng bây giờ, ấn đã trở về, thế…người kia đâu?

Lưu Cẩn bất an nhìn Chu Hậu Chiếu, muốn mở miệng, lại sợ nói sai bị giận chó đánh mèo. Đúng lúc lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, lại thấy quân vương đột nhiên ngẩng đầu, giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, “Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ đại môn! Từ giờ trở đi, không có lệnh của trẫm, một con ruồi cũng không được bay ra khỏi Báo Phòng!”

Thời Niên, Nhiếp Thành cùng Lộ Tri Dao đang băng nhanh xuyên qua quảng trường trước cung điện, nghĩ đến vừa rồi thuận lợi ra địa lao như vậy, Thời Niên nhịn không được đắc ý, “Tôi đã nói mang theo tôi thế nào cũng có chỗ dùng, năng lực làm việc cũng không phải khoa trương nha! Bạn học Lộ Tri Dao, cậu thiếu tôi một lần a.”

Lộ Tri Dao không phục, “Trước đó tôi đã cứu cô nhiều lần như vậy, hiện tại xem như cô trả nợ thôi!”

Bước chân của cậu ta có chút lảo đảo, cũng vì bị giam lại nhiều ngày, ăn không ngon ngủ không tốt, hiện giờ vận động mới phát hiện không có bao nhiêu sức lực.

Nhiếp Thành nói: “Xe ngựa ở ngay phía trước, sau khi lên xe là tốt rồi.”

Lộ Tri Dao gật đầu. Mùa đông ở phương bắc trời thật nhanh tối, rõ ràng mới giờ Dậu (từ khoảng 5-7 giờ tối),thế mà trời đen như mực. Bất quá như vậy cũng tốt, bóng đêm vừa lúc che bớt thân ảnh của họ. Nghĩ tới cuộc sống bị giam cầm sắp phải kết thúc, trong lòng Lộ Tri Dao vui sướng đến mức muốn lập tức mở tiệc rượu chè chén!

Thời Niên nói: “Mau lên, chúng ta phải kịp trước giờ Dậu canh ba đi ra ngoài…”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe được tiếng ầm ầm, cả đội cấm quân đang giục ngựa chạy qua quảng trường, đầu lĩnh phía trước vừa múa cờ, vừa hô: “Thánh thượng có chỉ, đóng chặt cửa cung, không cho xuất nhập... Thánh thượng có chỉ, đóng chặt cửa cung, không cho xuất nhập…”

Thời Niên cả kinh dừng lại, trơ mắt nhìn một đoàn rối loạn phía trước, và đại môn đỏ son đang chậm rãi khép lại.

Cô ngạc nhiên nói: “Bị phát hiện sao? Nhanh như vậy à?”

Nhiếp Thành cũng chau mày, Lộ Tri Dao nói: “Tiêu rồi, họ đến đây rồi!”

Thời Niên lại cả kinh. Quả nhiên, đội binh mã kia hình như đã nhìn thấy bọn họ, hướng tới đây chạy đến. Thời Niên quay đầu nhìn về hai người, suy nghĩ một hồi, liền nói: “Các người mau trốn đi, ở ngoài đây để tôi ứng phó!”

Lộ Tri Dao: “Nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà nữa, tôi chạy không nhanh, cậu lại đang không có sức, Nhiếp Thành không thể một mình mang theo cả hai! Cậu không thể bị phát hiện, Nhiếp Thành cũng không thể bị bắt, chỉ cần hai người có thể ra ngoài được, là có thể cứu tôi ra. Nhanh chạy đi!”

Lộ Tri Dao còn đang do dự, Nhiếp Thành đã bắt lấy cậu ta, nhìn vào mắt Thời Niên thật sâu, dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Sau đó xoay người rời đi.

Thời Niên nhìn thân ảnh bọn họ biến mất trong bóng đêm, lúc này mới hít thật sâu. Quay người lại, đội cấm quân kia quả nhiên đã đi đến trước mặt, nam nhân dẫn đầu vẻ mặt nghi hoặc nói: “Như thế nào chỉ có một mình ngươi, người hồi nãy ở cùng ngươi đâu?”

Thời Niên giống như không có việc gì trả lời, “Nãy giờ chỉ có mình nô gia ở đây thôi, không biết đại nhân đang nói tới ai?”

Đầu lĩnh cấm quân càng thêm nghi ngờ, bất quá bóng đêm dày đặc, hắn nhìn cũng không rõ được, đành nói: “Vậy ngươi là người nào, tại sao ở đây?”

Thời Niên: “Nô gia phụng chỉ vào cung, hiện tại phụng chỉ xuất cung, cho nên mới ở đây.”

“Phụng chỉ, phụng chỉ của ai?”

Thời Niên lấy ra con dấu bạch ngọc, cầm trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Ở Báo Phòng này, đại nhân cảm thấy nô gia sẽ phụng chỉ của ai?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cực kì khẩn trương. Vừa rồi ở địa lao, con dấu này rất hữu dụng, cũng là nguyên nhân cô dám ở lại đây một mình. Chỉ là cô vẫn có chút lo lắng, con dấu này, có thể dùng với đầu lĩnh cấm quân được sao…

“Soạt” một tiếng, toàn bộ cấm quân đều xoay người xuống ngựa, cùng nhau quỳ xuống. Thời Niên hoảng sợ, thủ lĩnh cấm quân quỳ một gối dưới đất, ôm quyền nói: “Không biết cô nương là…”

Thời Niên nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định, “Ta là người phương nào không liên quan đến đại nhân. Hiện tại có thể để ta đi sao?”

Thủ lĩnh nhíu mày. Hắn cũng vừa nhận được thánh dụ, điều tra người khả nghi ở trong cung. Nhưng cuối cùng nguyên nhân điều tra là gì hắn cũng không rõ. Nữ tử này đã có tư ấn của Vạn Tuế Gia, hẳn là không có hiềm nghi gì…Tuy rằng thân phận của nàng không rõ, nhưng Báo Phòng chính là như vậy, Chu Hậu Chiếu thường xuyên nhìn trúng nữ tử ở dân gian rồi đem trở về, đợi khi hết mới mẻ liền đưa đi, mọi người thấy nhiều rồi cũng quen. Vị này, chẳng lẽ là tân sủng của ngài?

Hắn cuối cùng hạ quyết định, “Ti chức đắc tội, thỉnh cô nương tự nhiên.”

Đội cấm quân đứng dậy, lại “soạt” một tiếng, mọi người đồng thời đều lui sang hai bên, nhường ra một đường đi. Thời Niên bị bộ dáng chỉnh tề của bọn họ làm cho kinh sợ, nhìn đến những quân nhân cao lớn uy vũ đều mang dáng vẻ cúi đầu nghe lệnh, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cỗ đắc ý.

WOW, hôm nay thật là nổi bật quá đi! Không ngờ con dấu mà Chu Hậu Chiếu cho cô lại lợi hại như vậy, thật là thích quá đi!

Cô ngẩng cao đầu, như một con hồ ly kiêu ngạo, vênh váo tự đắc xuyên qua hàng dài cấm quân, giống như hai hàng người trở thành tường bảo vệ.

Trong đầu cô đã có kế hoạch, trước tiên thoát ra những người này, sau đó họp mặt cùng bọn Nhiếp Thành. Tuy rằng cửa cung đã đóng, nhưng có con dấu này, chắc chắn bọn họ vẫn thoát ra được.

Sau đó cô liền chuồn đi, không cần lo bị Chu Hậu Chiếu bắt lại…

Mang theo ý tưởng như vậy, cô cười xoay người, lại thêm một giây, tươi cười trở nên cứng ngắc.

Phía trước có một đám người không biết xuất hiện từ khi nào, nam nhân ở giữa mang y phục vàng sáng, kim quan trên đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Phía sau hắn là hoạn quan cùng Cẩm Y Vệ, mọi người vây quanh hắn, nhìn hắn như một thiên thần ở nơi cao không thể với.

Sắc mặt nam nhân vẫn tái nhợt như vậy, không, hình như so với trước kia còn tái hơn một chút. Màn đêm đã buông xuống, hắn nhíu mày lại, hai mắt mở to, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn cô.

Cặp mặt đen kia có khiếp sợ, có chút không dám tin, còn có, kinh hỉ không thể che giấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Niên: Surprise!!! Kinh hỉ không!!! Bất ngờ không!!!

Xác chết vùng dậy Triệt Triệt: Cái này lời kịch làm sao quen thuộc vậy……



Hôm nay chương này có thể nói là rất rất dài, mọi người đều chờ mong xác chết vùng dậy! Rốt cuộc cũng có!!! Ta có phải hay không rất tuyệt!!!

Sau đó vẫn là ngẫu nhiên chọn 50 cá nhân đưa 20 điểm ** tệ bao lì xì đi, bởi vì Tấn Giang quy củ, nếu chỉ là vì muốn bao lì xì, có thể không chấm điểm ~

Cuối cùng cầu được lưu giữ, bộ truyện này thế nhưng còn không có cầu mọi người lưu giữ qua, ta chấn kinh rồi! Bên A Sanh sắp lưu giữ được một vạn, nghe nói ở Tấn Giang, được một vạn là một cái cột mốc lịch sử 【 ta cũng không hiểu vì sao là cột mốc lịch sử 】, bất quá vẫn là rất muốn đầy một vạn nha! Hy vọng mọi người tiến vào chuyên mục của A Sanh, lưu giữ lại truyện, về sau ta viết văn đều sẽ có nhắc nhở ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.