Kế hoạch dụ dỗ của Thịnh vương gia rốt cuộc cũng không thành công. Dù cho mất đi kí ức, Lâm Tu Ngọc vẫn là tiểu bá vương ngày xưa, luôn ỷ vào khả năng diễn xuất cùng với gương mặt của bản thân mà hoành hành ngang ngược khắp kinh thành. Thịnh vương gia đi làm việc lớn lại không mang theo đầu óc, lỗ hổng trong kế hoạch thì chỉ cần liếc mắt cũng moi ra được, tiểu thư sinh không đồng ý cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà Thịnh vương điện hạ lương thiện làm sao có thể tiểu bạch thỏ hồn nhiên vô tội sống đơn độc nơi kinh thành nguy hiểm trùng trùng lâu như vậy đâu. Y trực tiếp lợi dụng ưu thế địa vị của bản thân, lấy cớ sắp đến xuân tế liền đem Lâm Tu Ngọc lừa đến Thịnh vương phủ, trở thành hoạ sĩ hoàng gia độc quyền cho mình, mới nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi.
Thịnh vương đặt ra mấy điều kiện hậu hĩnh mà người ta khó có thể tưởng tượng được. Dù cho trong bụng Lâm Tu Ngọc là cả một mớ ý xấu nhưng hắn cũng chỉ là một tên thư sinh nghèo khó. Có được một cái đùi vàng đẹp trai như Thịnh vương gia để hắn ôm, làm sao lại có thể dễ dàng cự tuyệt? Thăm dò thành ý của đối phương xong, tiểu thư sinh liền miễn cưỡng mà đáp ứng điều kiện của người kia.
Thịnh vương gia không thèm so đo với hắn. Nếu không phải khi còn bé hai người là hồ bằng cẩu hữu, cùng với những lời phó thác của cố nhân trước khi mất, Tiêu Thừa Diệp mới không thèm quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-thay-hoa-si-ve-dong-cung-do/1348593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.