Trì Uyên đặt sách lên bàn, chậm rãi đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dữu, nói: “Vậy tôi cũng đứng, nếu không bị người khác nhìn thấy lại tưởng tôi đang bắt nạt đàn em.”
“Vậy để em ngồi xuống ạ.” Khả năng sinh tồn của Lâm Dữu lập tức bùng lên, cô chọn một vị trí cách xa Trì Uyên nhất rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trì Uyên nhìn khoảng cách hai người như “Hồng Câu”* thì nhíu mày, sau đó cũng ngồi xuống.
*Hồng Câu( 鸿沟): tên của con kênh cổ, thuộc thành phố Hành Dương, tỉnh Hà Nam Trung Quốc ngày nay, khi nhà Chu và nhà Hán đánh nhau, vực sâu được vẽ làm ranh giới, sau này cũng dùng để chỉ ranh giới lãnh thổ. Nó là phép ẩn dụ cho ranh giới, khoảng cách giữa các sự vật hoặc con người.
Bầu không khí yên lặng lại một lần nữa bao phủ khắp căn phòng, Lâm Dữu cảm thấy vô cùng không thoải mái, trong lòng cô đột nhiên nhớ tới lời Tần Trạch dặn dò lúc nãy.
Trì Uyên là đại tiền bối, lúc nói chuyện với anh phải cung kính một chút, khen ngợi người ta một chút.
Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì Trì Uyên đã mở miệng trước: “Vì sao em lại tham gia chương trình này?”
Lâm Dữu nghe vậy có chút sững sờ, câu nói này khiến cô cảm thấy mình đang trải qua một cuộc phỏng vấn, cô không khỏi theo bản năng trả lời lại một cách máy móc: “Có thể gia tăng độ nổi tiếng cho nhóm ạ.”
“Sợ bị tôi mắng à?” Trì Uyên hạ mắt tiếp tục đọc sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-rung-dong/3477281/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.