Rất nhanh liền tới thời gian ăn cơm, Khương Bích Tuyết lầu khô nước mắt, mang sách lên lầu. 
Lúc lên cầu thang mới phát hiện, cột sống có chút đau nhức, cô nghĩ thầm, làm thiên kim ưu nhã thật không dễ dàng, mỗi ngày đều phải chú ý cái này, chú hà cái kia, cuộc sống cũng quá không thú vị. 
Chẳng qua ngẫu nhiên trải nghiệm thì vẫn có cảm giác mới mẻ. 
Khương Bích Tuyết trở về phòng, đem sách cất kĩ, mở tủ quần áo, nhìn kính bên trong tủ quần áo, nhìn qua gương mặt vừa mới khóc xong của cô, trên mặt còn có vết nước mắt nhàn nhạt, chẳng qua cô cũng không có ý định muốn trang điểm lại. 
Khép gương lại, cô quay người đi ra ngoài, mở cửa đồng thời phòng đối diện cũng mở cửa. 
Hàn Thanh Từ sau khi trở về đã cởi áo khoác dài bên ngoài, trong nhà ấm nên chỉ mặc áo len mỏng cùng quần Tây, đối lập với Khương Bích Tuyết ở đối diện mặc sườn xám đỏ, ánh mắt hắn đảo qua đôi mắt có chút ửng đỏ của cô, thanh âm trầm thấp hỏi: " Em không sao chứ?" 
Hắn nhất định là vừa rồi đứng ở trên cầu thang nhìn thấy cô khóc đi, cho nên mới hỏi như vậy, " Không có việc gì, vừa rồi là tôi đọc tiểu thuyết, nhìn thấy đoạn bi thương , nên rơi vài giọt nước mắt mà thôi." 
Hàn Thanh Từ: " ...." 
Hắn còn tưởng rằng cô bị ủy khuất gì. 
Trên bàn cơm, Khương Bích Tuyết ăn so với bình thường đoan trang hơn không ít. 
Hàn Thanh Từ đại khái đoán được, cô hôm nay khác thường như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-muon-cung-dai-lao-ly-hon/1106119/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.