Chương trước
Chương sau
Dì Lan nhìn Khương Bích Tuyết xuống tới, nói: " Thiếu phu nhân, tôi có phơi chút trà hoa hồng, tôi pha một ly cho cô ủ ấm thân thể."
" Vâng."
Dì Lan bưng chén canh gừng không vào bếp, đi ngâm một chén trà hoa hồng cho Khương Bích Tuyết.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết: " Em hẳn là nên uống một chén canh gừng."
" Tôi không có mắc mưa."
" Uống cũng không có hại."
Khương Bích Tuyết nói: " Dù sao không uống cũng không sao, quá trình uống chính là chịu tội."
Hàn Thanh Từ đè ép cười: " Vậy sao em không quan tâm tôi cũng phải chịu tội như vậy."
Khương Bích Tuyết lại nói: " So với cảm mạo, uống một chén canh gừng như vậy, không coi là chịu tội."
Cô thật biết cách ăn nói, Hàn Thanh Từ phát hiện anh nói không lại cô.
Dì Lan bưng một chén trà hoa Hồng cho cô, cô bưng ra cửa ngồi. Vừa mưa xong nên bầu trời xanh như được giọt rửa, một có một đạo nhàn nhạt cầu vồng ở phía chân trời.
————-
[ Ngự tiên truyện] khởi động máy hơn một tháng, quay chụp đã hoàn thành bốn mươi phần trăm, đạo diễn nghĩ giữa tháng mười đi quay ngoại cảnh, cho nên trung thu không được nghỉ, phải quay cho kịp tiến độ.
Khương Bích Tuyết mấy ngày nay do dự thật lâu, tiến độ bên đoàn làm phim rất chậm, nếu cô lúc này xin nghỉ phép đến hết trung thu có vẻ không được tốt cho lắm.
Nhưng cái tính khí kia của cha cô, ông đã nói muốn để cô cùng Hàn Thanh Từ về nhà ở qua trung thu, nếu vi phạm, ông nhất định sẽ nổi giận.
Nói chung , Tết trung thu này vẫn là nên cùng Hàn Thanh Từ ngoan ngoãn trở về thì hơn.
Khương Bích Tuyết mười phần ngượng ngùng khi xin đạo diễn nghỉ phép vào trung thu.
Đạo diễn Trương Vệ Đông sau khi nghe chẳng những không nổi giận, ngược lại còn mang theo ý cười nói: " Chuyện này, Khương tổng bên kia đã sớm gọi điện qua nhờ tôi, tôi còn tưởng cô đã biết."
Khương Bích Tuyết có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới động tác của Khương Sở Hà lại nhanh như vậy, cô cười cười: " Tôi cùng cha tôi nói chính mình tự xin nghỉ, không nghĩ tới ông ấy lại gọi cho đạo diễn."
Trương Vệ Đông cười sang sảng vài tiếng: " Không có việc gì, tôi đã an bài xong xuôi, công việc của đoàn kịch đều được thu xếp tốt, mấy ngày nay cô cứ yên tâm cùng người nhà nghỉ lễ."
" Cảm ơn đạo diễn." Khương Bích Tuyết vẫn có chút cảm giác áy náy trong lòng. Đoàn phim kỳ thật rất kiêng kị diễn viên dùng quyền áp người, đem lịch trình quay phim cáo trộn, coi như Trương Vệ Đông cho Khương Sở Hà mặt mũi nên không có nổi giận, nhưng trong lòng chắc chắn là không cao hứng đi.
——-
Từ trang viên Hàn gia đi biệt thự Khương gia, cơ hồ phải đi qua nửa thành phố, mất khoảng một giờ đi xe.
Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ vừa về đến, Khương Sở Hà liền mang theo bọn họ đi câu lạc bộ. Nơi này đều là nơi những người giàu có trong giới làm nơi ăn chơi, cưỡi ngựa, golf, tennis, bắn tên, bắn súng,... đầy đủ mọi thứ.
Nơi này cách biệt thự của Khương gia không xa, Khương Sở Hà thường xuyên đến đây chơi, mấy năm trước còn đầu tư vào đây, trở thành cổ đông ở đây.
Đổi sang trang phục cưỡi ngựa, Khương Bích Tuyết nhìn một đám ngựa màu nâu trước mắt, có chút không xác định nghĩ mình có điều khiển được hay không, trước kia khi đóng phim, cô có cưỡi qua ngựa, bất quá là ngựa giả.
Lúc này cười ngựa thật, có chút khó khăn nga.
Bên kia Khương Sở Hà , Địch Mỹ Tâm cùng Hàn Thanh Từ đều đã lên ngựa, mà cô còn nắm dây cương nghiên cứu làm sao đi lên.
Nguyên chủ chịu ảnh hưởng của Khương Sở Hà nên từ bé đã biết cưỡi ngựa, nếu như cô để lộ ra mình không biết cưỡi ngựa, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
" Bích Tuyết làm sao còn không lên ngựa?" Khương Sở Hà nhìn cô còn chưa lên ngựa, thế là hỏi một câu.
Khương Bích Tuyết đầu đầy mồ hôi , chỉ đành phải nói: " Lâu rồi chưa cưỡi, nên có chút xa lạ ."
Lúc này, Hàn Thanh Từ ung dung xuống ngựa , hướng về phía coi đi tới.
Khương Bích Tuyết ho nhẹ một tiếng , hỏi anh: " Làm gì?"
Hàn Thanh Từ không có trả lời, trực tiếp hướng dẫn cô: " Giữ chặt dây cương, bắt lấy bờm ngựa, tay phải chống lên yên ngựa, chân trái giẫm lên bàn đạp,..."
Khương Bích Tuyết làm theo.
Hàn Thanh Từ nhìn động tác của cô xa lạ cực kì , căn bản không giống như người biết cưỡi ngựa.
Ngay tại lúc Khương Bích Tuyết chuẩn bị lên ngựa, con ngựa của cô vung đầu một cái, miệng hí ra tiếng, Khương Bích Tuyết giật nảy mình, vội vàng buông bờm ngựa ra. Hàn Thanh Từ giữ chặt dây cương, sờ sờ cổ ngựa, để nó an tĩnh lại.
Huấn luyện viên chạy tới hỏi: " Khương tiểu tỷ có cần hỗ trợ gì không?"
Khương Bích Tuyết rất muốn nói, anh có thể dạy tôi cưỡi ngựa không?
Nhưng Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đều đang ở đây, nếu cô nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ , đến lúc đó cô biết giải thích thế nào.
Hàn Thanh Từ hướng huấn luyện viên nói: " Tạm thời không cần hỗ trợ."
Khương Bích Tuyết rất quýnh , cô có nên thừa nhận mình không biết cưỡi ngựa không đây? Hay là lấy cơ mình không thoải mái, để bọn họ cưỡi ngựa, còn cô ngồi đây chờ nhỉ?
" Cùng anh cưỡi." Hàn Thanh Từ nói với cô.
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm bên kia, ngầm đồng ý.
Hàn Thanh Từ trước giúp Khương Bích Tuyết lên ngựa, sau đó là chính mình lên, hai người một trước một sau, Hàn Thanh Từ nắm lấy dây cương, đem Khương Bích Tuyết bây giữa hai tay anh.
Bên kia Khương Sở Hà nhìn thấy đối với Địch Mỹ Tâm cười nói: " Bà nhìn con gái bà, bình thường cưỡi ngựa rất tốt, hôm nay trước mặt Thanh Từ liền kêu xa lạ."
Địch Mỹ Tâm cũng một mặt khám phá, nói toạc ra: " Bọn nó là người trẻ tuổi, muốn thế nào thì làm thế đó, ông quản nhiều như vậy làm cái gì."
Giờ phút này Khương Bích Tuyết cảm thấy mình xấu hổ vô cùng.
Nhưng rất nhanh coi liền không chút nào để ý đến vấn đề này, mà chuyển sang Vân đề cùng Hàn Thanh Từ cưỡi chung một con ngựa.
Lưng ngựa có hạn, bọn họ chỉ có thể người trước dán lưng vào ngực người sau, theo bước chân ngựa chạy, hữu ý mà vô tình sinh ra mà sát nhỏ.
Khương Bích Tuyết dường như có thể cảm nhận được hô hấp của Hàn Thanh Từ dán ngay bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh rơi vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến người cô sinh ra cảm giác tê dại như điện giật.
Khoảng cách rất gần, so với lần tránh mưa dưới bức tượng chim hạc còn gần hơn, phía sau lưng thỉnh thoảng sẽ đụng vào lồng ngực anh. Trên người Hàn Thanh Từ có mùi nhớ hoa rất nhạt, nhưng lúc này cô lại có thể ngửi rất rõ ràng, là hương vị khiến người khác phải mê luyến.
Hormon quấy phá, trong đầu Khương Bích Tuyết hiện ra một chút hình ảnh kiều diễm, không khỏi tìm đập rộn lên, mặt đỏ bừng.
Cô khẽ lắc lắc đầu, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung.
" Không thoải mái sao?" Phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của Hàn Thanh Từ.
" Không sao."
" Rất nhanh liền tới."
" Vâng." Hai người cưỡi một con ngựa cũng không dễ chịu, quá nặng ngựa chạy không được chỉ có thể chậm rãi đi.
——
Mục đích của bọn họ là câu lạc bộ bắn tên.
Câu lạc bộ bắn tên là một gian phòng dài hình ống cùng loại với hành lắng phòng ở, tách ra làm nhiều gian . Mỗi một phòng đều có hai gian. Gian bên trong, một mặt tường bên trên treo đầy dụng cụ bắn tên, bên mặt tường khác bày một cái bàn, cung cấp đồ ăn cùng đồ uống miễn phí.
Gian phòng bên ngoài có hai cái bia ngắm hình tròn, bia ngắm có thể tự động dịch chuyển khoảng cách.
Khương Bích Tuyết cùng Địch Mỹ Tâm, hai mẹ con ngồi bên bàn cạnh tường, xem hai người đàn ông bắn trên. Khương Sở Hà là khách quen của nơi này, bắn tên tự nhiên là không kém, mà kỹ năng của Hàn Thanh Từ cũng không kém.
Khương Sở Hà bắn ra một tên, tên vững vàng rơi xuống vị trí cách hồng tâm rất gần, ông rất hài lòng, hướng Hàn Thanh Từ nói: " Năm đó lúc công trẻ, ba , cha con, thúc thúc con, còn có Triệu Định Vĩ , bốn người chúng ta thường cùng một chỗ tranh tài , thúc thúc con bắn tốt nhất, phụ thân con thì đánh golf tốt nhất, mà Triệu Định Vĩ thì cưỡi ngựa tốt nhất."
Khương Bích Tuyết nhịn không được hỏi: " Cha, vậy còn cha?"
Khương Sở Hà cười sang sảng vài tiếng: " Ba ba của con mọi thứ đều tinh thông, tương xứng với những khoản âm hiểu nhất của bọn họ ."
Địch Mỹ Tâm cười nói: " Đi một vòng, lại quay lại khen mình, ông cũng thật không biết xấu hổ."
Khương Sở Hà nói: " Tôi nói chính là sự thật."
Hàn Thanh Từ lúc này cũng kéo cũng, thật tên, một tiếng vang trầm, tên trên cung tiễn , sưu một tiếng bay ra ngoài, không sai không lệch trúng ngay hồng tâm.
Khương Sở Hà nhìn đuôi trên vẫn còn rung tại vị trí hồng tâm, so với ông vừa rồi hơn một điểm, ông phóng khoáng duỗi ngón tay cái nói: " Không sai, không hổ là con rể của Khương Sở Hà ta."
Hàn Thanh Từ trên mặt nhẹ như mây như gió : " Chẳng qua là vận khí tốt."
Khương Sở Hà đột nhiên dấy lên đấy trí: " Lại lần nữa, lần này cho bia ngắm xa một chút."
Cả ngày đều ở câu lạc bộ, cưỡi ngựa , bắn tên, đánh golf.
Sau khó trở lại biệt thự ăn cơm tối, Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết ở phòng khách bồi Khương Sở Hà uống trà trong chốc lát.
Khương Sở Hà là một người nói nhiều, cái gì cũng đều có thể nói, từ chuyện thương nghiệp cho tới bát quái trong gia tộc.
Nói nói liền nói đến cha của Hàn Thanh Từ : " Cha con năm đó là người ổn trọng nhất trong chúng ta, chúng ta mấy người đều là con em thế gia, uống rượu đua xe có cái gì chưa từng làm chưa, nhưng hắn lại rất ít khi tham gia, thời điểm hắn vì mẹ con cùng người trong nhà bất hoà, quả thật là vượt quá dự liệu của ba."
Nói đến mẹ, Hàn Thanh Từ trầm mặc.
Khương Sở Hà thở dài: " Chỉ tiếc, cha con cố chấp như vậy, nhưng mẹ con cuối cùng vẫn là vứt bỏ hắn."
Khương Bích Tuyết cảm thấy ngay trước mặt Hàn Thanh Từ nói mẹ anh vứt bỏ cha anh ta có chút không thỏa đáng, nhưng hết lần này đến lần khác, Khương Sở Hà lại nói thẳng như vậy, liền tính là thẳng tính, lời nào cũng dám nói, cô xen vào một câu: " Con nghĩ, mẹ của Thanh Từ vì cha của anh ấy nên mới rời khỏi ."
Khương Sở Hà cũng không nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng: " Với luận nguyên nhân gì, không môn đăng hộ đối đều không thể lâu dài."
Hàn Thanh Từ cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này: " Cha , chuyện quá khứ, không cần tiếp tục đề cập tới ."
Địch Mỹ Tâm nói: " Đúng vậy, hôm nay là Tết trung thu, không đề cập tới chuyện trước kia."
Khương Sở Hà ngồi trên ghế sa lông, bưng một chén trà, nhấp một ngụm , nói: " Chúng ta đều là người một nhà, có cái gì không thể nói, tôi vừa nói chuyện này, chính là lấy một cái có dụ để Thanh Từ rút kinh nghiệm từ việc của cha nó."
Nguyên lại Khương Sở Hà nói những lời này để giáo dục Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ cha cô nhìn ra cô cùng Hàn Thanh Từ chưa có vợ chồng chi thực ?( ý là chưa ngủ với nhau ý ah)
Không đúng, hôm nay cô cùng Hàn Thanh Từ tuy không có biểu hiện đặc biệt ân ái, nhưng cũng không có biểu hiện quan hệ không tốt, hết thảy đều rất tự nhiên.
Cho nên Khương Sở Hà thuần tuý chỉ muốn cấp Hàn Thanh Từ một cái giáo huấn mà thôi.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Sở Hà nói : " Con sẽ không giống cha con, không để ý tới hậu quả,sẽ suy nghĩ trước khi làm."
Khương Sở Hà hài lòng: " Trẻ nhỏ dễ dạy."
" Con có chút buồn ngủ." Khương Bích Tuyết ngáp một cái, cô kéo cánh tay Hàn Thanh Từ bên cạnh, nói: " Thanh Từ, chúng ta đi ngủ đi."
Nói xong câu đó, Khương Bích Tuyết rùng mình một cái, làm sao có cảm giác có chút mập mờ, không thích hợp với thiếu nhi đâu.
————————————-
Thông báo nhỏ : Như phần mô tả viết thì mk edit lại từ nguồn cv của trang wikidich.com, nhưng mà hiện tại trang này đang bị lỗi mk không truy cập vào được, mà chương này mk lấy từ nguồn cv khác, nhưng mình thấy nội dung cuối chương này với chương tiếp không được khớp lắm, nên mk nghĩ là nó bị mất mất một đoạn. Mà mình đợi mấy hôm rồi vẫn không truy cập vào được, nên mk sẽ tạm dừng edit đến khi trang đó truy cập lại dk, hoặc khi mk kiếm được nguồn cv đầy đủ hơn ạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.