Chương trước
Chương sau
"Chúng ta lại đây đắp một đôi người tuyết đi." Bé Gạo Rang chỉ vào mặt tuyết nói.

Đồng Dật gật gật đầu, cái này không phải việc gì khó, còn dặn dò bé Gạo Rang: "Em ngồi một bên nhìn là được, tuyết rất lạnh, sẽ khiến tay nhỏ của em đông lạnh đó."

"Dạ!"

"Xem anh làm, ngoan."

Đồng Dật bắt đầu xắn tay áo lên, muốn ở trước mặt "bé yêu" khoe tài một trận, kết quả làm một đôi người tuyết xấu đau xấu đớn.

Đồng Dật thật sự rất cố gắng, hắn cũng cực lực đề cao trình độ chính mình, mà chỉ làm ra một đôi người tuyết nhỏ, là cái loại bị người đạp một đạp liền tan rã ngay lập tức.

Trên đầu đắp một viên cầu tuyết, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn giống như bị sái cổ.

Chính hắn cũng nhìn không nổi.

Vậy mà bé Gạo Rang xem toàn bộ quá trình đột nhiên bắt đầu cổ động: "Đồng Dật tiểu ca ca thật là lợi hại nha!"

Tiếp theo bắt đầu vỗ tay.

Đồng Dật hiếm khi thấy hổ thẹn, ngồi xổm trướng mặt người tuyết có chút gục ngã.

Bé Gạo Rang lập tức lại ngồi xổm trước người Đồng Dật, cầm tay hắn "hô hô" vài cái, sau đó hỏi Đồng Dật: "Đồng Dật tiểu ca ca, tay còn lạnh hông?"

"Không có việc gì." Đồng Dật nhìn bé Gạo Rang liền không khống chế được sự thương yêu, lập tức dịu dàng trả lời.

Bé Gạo Rang không tin, đem tay Đồng Dật áp lên mặt mình cảm nhận một chút, tiếp theo kinh ngạc một tiếng: "A! Mặt bé đã rất lạnh, vậy mà cảm thấy tay anh còn lạnh hơn."

"Ngốc nghếch." Đồng Dật nhịn không được dùng ngón tay chọt chọt cái mũi nhỏ của bé Gạo Rang.

Bé Gạo Rang cười hì hì đứng dậy, lại bắt đầu nhảy nhót trên tuyết.

Đồng Dật cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bé Gạo Rang, nói trong lòng đáng yêu như vậy, tuyệt đối là tiểu thiên sứ!

Quay đầu liền thấy bé Gạo Rang bị cầu tuyết rơi trúng, sau đó bé Gạo Rang vui sướng mà cười ra tiếng.

Quả nhiên, bé trai năm sáu tuổi, thiên sứ với quỷ nhỏ chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng.

Đồng Dật mới vừa vò quả cầu tuyết, bé Gạo Rang đã bắt đầu tấn công liên tục, đồng thời còn kêu lên: "Đồng Dật tiểu ca ca, chúng ta chơi ném tuyết đi!"

Đồng Dật lập tức cầm một đống tuyết liền đuổi theo bé Gạo Rang, tiếp theo phủi tuyết trên đỉnh đầu bé Gạo Rang.

Bé Gạo Rang nhanh chóng chạy ra, còn tự vò một đống tuyết.

Hai người chơi ném tuyết đến nửa ngày, đến khi bé Gạo Rang mệt đến không chơi nổi, dứt khoát nằm ở trên tuyết.

Đồng Dật lập tức đi qua túm bé: "Đừng nằm chỗ này, không thấy lạnh sao?"

"Chỉ là em mệt quá, muốn nghỉ ngơi!" Bé Gạo Rang tủi thân mà nói.

Đồng Dật nhìn trái nhìn phải, gần đây không có chỗ nào để nghỉ ngơi, bất đắc dĩ mà ngồi trên mặt tuyết, kéo khóa áo khoác ra: "Vậy em đến ngồi ở trên đùi anh nè!"

Bé Gạo Rang lập tức đi qua ngồi, lưng dựa vào ngực Đồng Dật, Đồng Dật dùng áo khoác bao lấy bé Gạo Rang.

Bé Gạo Rang ngồi trên đùi Đồng Dật, trên giày đều là tuyết đọng, vẫy vẫy chân cho tuyết rơi xuống.

Chung quanh đều là tuyết trắng, giống như khối đậu hủ, tuy rằng lạnh, nhưng có loại mỹ cảm lặng yên.

"Trong ngực Đồng Dật tiểu ca ca thật thoải mái." Mễ Nhạc híp con mắt cảm thán.

Đồng Dật ôm bé Gạo Rang cảm thấy rất mỹ mãn, dịu dàng hỏi: "Lạnh không?"

"Không, ở trong lòng ngực tiểu ca ca siêu cấp ấm áp!"

"Vậy là tốt rồi."

"Em không muốn nhúc nhích, muốn ngủ một giấc." Bé Gạo Rang lười biếng mà cảm thán một câu.

"Em không được ngủ, anh xem tin tức, ngủ trên tuyết sẽ bị đông chết đó."

"Sẽ không đâu, trong lòng ngực tiểu ca ca rất ấm áp."

"Vậy cũng không được, chúng ta tâm sự đi, em không được ngủ." Đồng Dật nói, còn nhéo khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con của bé Gạo Rang.

"Vậy được ạ... Chúng ta tâm sự cái gì đây ạ?"

"Ví như, ước mơ của em là gì?"

"Em muốn trở thành nhà thiết kế, thiết kế thật nhiều quần áo đẹp! Sau đó nhìn những người mặc đồ em thiết kế đi ra đường, sẽ rất thỏa mãn luôn đó." Mễ Nhạc lập tức hưng phấn mà nói.

Nhà thiết kế thời trang sao?

Ước mơ cùng với hiện thực của Mễ Nhạc không có chút liên quan nào.

Có điều Đồng Dật nhớ đến Mễ Nhạc đã từng giúp Lý Hân sửa quần áo, động tác còn rất nhanh nhẹn, không khỏi cảm thán, khả năng này vậy mà là ước mong ban đầu của Mễ Nhạc.

"Ừa, nghe không tồi lắm, em không muốn làm minh tinh hả?" Đồng Dật lại hỏi.

"Không nghĩ tới, em không thích bị người khác quay chụp, cái gì cũng phải giữ hình tượng, còn có những lời bình phẩm em nữa... Tâm của em không đủ mạnh mẽ, bị phê bình sẽ cảm thấy buồn tủi rất lâu."

Đồng Dật dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu bé Gạo Rang, thở dài: "Nếu về sau có cơ hội, anh nhất định giúp em hoàn thành mơ ước, đến lúc đó hai chúng ta xây nên một thương hiệu thời trang, đặt tên là Nhạc Dật."

"Tốt quá ạ! Đến lúc đó em thiết kế, anh đi bán đồ!" Mễ Nhạc hưng phấn mà nói.

"Anh không bán, anh đầu tư tiền, mướn người đi bán, em chỉ cần ở nhà thiết kế là được."

"Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng hình như có vẻ rất lợi hại nha."

Đồng Dật suy diễn liền không ngừng được: "Chúng ta phải làm chuyện này từ đâu đây? Anh phải đi hỏi ba anh mới được, bảo ba tìm người am hiểu chỉ dạy anh."

"Dạ dạ! Ba ba của tiểu ca ca siêu cấp lợi hại sao ạ?"

"Ba anh không lợi hại, nhưng mà ba anh nhiều tiền."

"Đây cũng là một loại lợi hại."

"Cũng đúng."

Đồng Dật cảm thấy khó có cơ hội, nắm chặt thời gian hỏi: "Em còn muốn cái gì nữa không? Hoặc là muốn làm gì nữa."

"Cao ạ! Lớn lên cao cao." Bé Gạo Rang không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

"Em lớn lên rất cao, đủ dùng."

"Còn có... còn có... Ăn thật nhiều đồ ngon."

Cái này có chút khó khăn, trong trí nhớ Mễ Nhạc kỳ thật rất thích ăn thịt nướng, nhưng khi hắn mang que nướng trở về, Mễ Nhạc liền biểu hiện cực kỳ không vui.

"Nếu như em nguyện ý, anh có thể mang em đi ăn khắp nơi trên thế giới luôn." Đồng Dật tỏ vẻ chắc chắn.

"Em nguyện ý ăn mà!"

"Béo thành tiểu trư cũng không sợ hả?"

"Tiểu trư vô ưu vô lo, rất vui vẻ!"

"Nếu về sau em có thể nghĩ thông suốt như vậy, hai mình liền đi ăn cùng nhau."

"Kỳ thật đó cũng không có gọi là mong cầu lớn gì." Mễ Nhạc dựa vào trong lòng ngực Đồng Dật, cười hì hì tiếp tục nói: "Em chỉ hy vọng cùng người nhà vui vẻ hạnh phúc, mẹ em vẫn luôn xinh đẹp, ba em vẫn luôn là người có tài hoa như vậy. Sau đó, người một nhà chúng em trải qua năm tháng tốt đẹp, cứ như thế đến khi già đi."

Nghe Mễ Nhạc nói xong, Đồng Dật đột nhiên trầm mặc xuống.

Cái này... Quá khó.

"Tiểu ca ca, anh có nguyện vọng gì không ạ?" Mễ Nhạc lại hỏi Đồng Dật, còn ngước khuôn mặt nhỏ lên xem hắn, bởi vì cố gắng quá mức nên hiện lên cả nếp nhăn trên trán.

"Anh sao, kỳ thật cũng không có lý tưởng gì quá lớn, ước mơ gần đây nhất chính là muốn vào đội tuyển quốc gia, lấy một cái quán quân trở về, cũng đạt được thành tích cá nhân cao. Ba anh là người thích khoe khoang, anh cầm giải quán quân về thế nào ba cũng ra ngoài khoe khoang hết chỗ này đến chỗ khác, con của ba đoạt giải quán quân thế giới."

"Oa! Cảm giác Đồng Dật tiểu ca ca siêu cấp lợi hại luôn!"

Đồng Dật đắc ý đến khóe miệng đều cười cong cong: "Cần phải lợi hại như vậy, nếu không sau này sao có thể làm chồng yêu của em được chứ?"

"Chồng yêu? Chồng yêu của em sao?" Bé Gạo Rang cảm thấy kỳ quái mà hỏi.

"Đúng vậy, sau khi trưởng thành anh chính là chồng yêu của em."

"Chúng ta đều là con trai, làm sao mà anh trở thành chồng yêu của em được?"

"Kỳ thật ban đầu, anh cũng có nghi hoặc này, có điều lúc sau không thèm để ý nữa. Cái này không có vấn đề gì cả, chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau đã hạnh phúc lắm rồi."

Bé Gạo Rang tựa hồ có điểm khó hiểu, nghi hoặc đến mặt đều nhăn lên.

Đồng Dật không chịu bỏ qua, tiếp tục lừa gạt bé Gạo Rang: "Em gọi anh một tiếng chồng yêu đi."

Mễ Nhạc lớn rất kháng cực, nói thế nào cũng không chịu gọi hắn là chồng, giống như lúc nào cũng đinh ninh bản thân sẽ làm 1.

Đồng Dật muốn nhân cơ hội này dụ dỗ cho đỡ ghiền, kết quả liền nhìn thấy bé Gạo Rang lắc đầu: "Không được."

"Vì sao?"

Bé Gạo Rang lập tức từ trong ngực Đồng Dật bò dậy, đứng dậy nói với Đồng Dật: "Nhà em từ nhỏ đã dạy phải có ý thức phòng bị, lời nói vừa rồi của anh khiến em cảm thấy anh là một tên biến thái!"

"Anh biến thái á?" Đồng Dật chỉ vào mũi mình hỏi.

"Đúng vậy! Người bình thường nào có ai như vậy? Kẻ lừa đảo! Tôi sẽ không tin tưởng anh nữa." Mễ Nhạc nói xong liền chạy đi.

Đồng Dật đuổi theo phía sau, sau đó liền nhìn thấy bé Gạo Rang chạy về phía Đào Mạn Linh.

Đồng Dật dần dần dừng bước chân lại, nhìn thấy Đào Mạn Linh mỉm cười bế Mễ Nhạc lên, hôn một cái lên gương mặt Mễ Nhạc, tiếp theo mang Mễ Nhạc đi xa.

Hai người giống như vẫn luôn nói cười với nhau, bộ dáng rất vui vẻ.

Đồng Dật vẫn luôn nhìn theo...

Không đành lòng đi quấy rầy.

*

Sau khi Đồng Dật tỉnh dậy, lấy sổ nhỏ ra cùng một cây bút ở cuối giường, mở nắp bút, sau đó nhắn tin cho Đồng ba ba.

Đồng Dật: Nếu con muốn gây dựng sự nghiệp, khởi nghiệp một thương hiệu thời trang thì nên làm thế nào?

Ba ba: Lại kiếm chuyện hả? Hay bắt đầu muốn làm nghề phụ?

Đồng Dật: Không có, con muốn biết về kinh doanh.

Ba ba: Từ bỏ đi, con không có tài năng làm chuyện đó đâu.

Đồng Dật tức giận, nhanh chóng đánh chữ trả lời: Không phải, Mễ Nhạc thích thiết kế thời trang, con muốn giúp cậu ấy, mà không biết phương pháp gì cả.

Ba ba: Ồ, giúp anh bạn nhỏ à, cậu ấy thích cái này hả?

Đồng Dật: Vâng.

Ba ba: Phương diện này ba cũng không rõ lắm, ba giúp con đi hỏi thăm, con bảo anh bạn nhỏ gửi mấy cái mẫu thiết kế qua cho ba, ba cho người ta nhìn xem sao?

Đồng Dật: Ba hỏi trước xem đi, mẫu thiết kế còn chưa có, chúng con còn chưa có tiến vào giai đoạn thực hành đâu, trước mắt chỉ có thể lên kế hoạch thôi.

Ba ba: Con là nghiêm túc thích cậu ấy sao?

Đồng Dật: Sự thật hiển nhiên, đúng đến không thể bàn cãi.

Ba ba: Được, ba biết rồi, vậy con cố gắng cướp người về, trời sập xuống ba cũng chống cho con, con vui vẻ là quan trọng nhất.

Đồng Dật: Được ạ.

Nói chuyện phiếm kết thúc, Đồng Dật liền cảm thấy mình lấy giấy bút ra cũng như không, căn bản không có tác dụng.

Đem đồ vật đặt sang một bên, Đồng Dật nhìn về phía Mễ Nhạc, nói: "Tổ tông!"

"Làm gì?"

"Trước mắt không làm."

"Lăn đi."

"Cậu giúp tôi chuyện này, chút nữa tôi phải đi huấn luyện, cái môn tự chọn mà hai mình học chung e là tôi không đi được, cậu lấy di động giúp tôi báo danh với, tiết này có nhiều người đến dự thính, chắc là sẽ không phát hiện thiếu người đâu." Đồng Dật cầm điện thoại của mình tới bên cạnh Mễ Nhạc.

Gần đây đi học điểm danh bằng app, cái app này ghê gớm ở chỗ có thể định vị, nếu điểm danh không ở trong phòng học, giảng viên sẽ lập tức phát hiện được.

Việc nhờ điểm danh cũng chỉ có thể đưa di động đến lớp.

"Tôi không quan tâm." Mễ Nhạc lập tức cự tuyệt,

Đồng Dật bắt đầu bấm cài đặt thông minh, đưa cho Mễ Nhạc nói: "Thêm vân tay cho cậu."

"Thêm vân tay tôi vào điện thoại cậu làm gì?" Mễ Nhạc lập tức né tránh, hai người bọn họ không thân cũng chẳng quen nhau, làm mấy thứ này làm gì?

"Không có việc gì, chỉ là phương tiện liên lạc, hai ta không có bí mật gì." Đồng Dật như cũ tùy tiện giao cho Mễ Nhạc.

"Tôi có bí mật với cậu."

"Cậu là người có bí mật với tôi, còn tôi đối với cậu thì không có bí mật gì cả." Đồng Dật mỉm cười, đặc biệt xán lạn, bộ dáng đẹp trai làm người ta không rời mắt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.