Chương trước
Chương sau
Mễ Nhạc ngẩn người, nhìn Đồng Dật, suy nghĩ đến xuất thần.

Đồng Dật bộ... Điên rồi sao?

Đồng Dật bắt đầu ôm chân Mễ Nhạc mà u oán giải thích: "Kỳ thật tôi không quá nguyện ý nói việc nhà của mình, bởi vì nhắc tới liền thấy ba tôi cực kỳ ngốc."

"Vậy thì không nói nữa?"

"Không không không, vẫn là nên nói đi."

Đồng Dật tự nhiên không có năng lực biểu đạt ngôn ngữ, ngày thường mở miệng ra là như rap, giờ muốn nói về chuyện nhà mình thì bắt đầu ăn nói vụng về.

Hắn châm chước một hồi mới mở miệng: "Ba tôi cưới một trà xanh kỹ nữ, bà ta biết khái quát toàn bộ chuyện xưa."

"Ừa." Mễ Nhạc gật đầu.

"Ba tôi có chút của cải, trong nhà có cái quặng, cho nên xem như là có tiền. Nhưng mà người cực kỳ nông cạn, chỉ thích cô gái xinh đẹp, bị người phụ nữ kia lừa đến thất điên bát đảo." Đồng Dật bắt đầu thuật lại sự tình trước đó.

"Sau đó thì sao?"

"Ban đầu cái nữ kia nhiều lắm chỉ gạt ba tôi thôi, cho bà ta tiền đầu tư mua bán cho cô tám dì cả bà bảy gì đó, sau đó càng lúc càng tham, tham ô không ít tiền. Này cũng không tính là gì, có điều còn động tay động chân vào quặng của ba tôi, khiến công trình thành cái bã đậu, quặng xảy ra sự cố làm chết người."

Mễ Nhạc không quá hiểu phương diện này, chỉ nhíu mày theo bản năng, chỉ biết gây ra án mạng chính là chuyện lớn.

"Lúc đó cực kỳ lớn chuyện, một đám người đuổi theo quậy ba tôi, tới nhà tôi muốn cướp đồ còn viết sơn lên vách tường là 'hại người phải đền mạng'. Ba tôi đền bù tới táng gia bại sản, còn nói là có khả năng phải ngồi tù. Cái nữ kia nháy mắt liền biến sắc mặt, đòi ly hôn với ba tôi, còn muốn mang con rời đi, để ba tôi tự sinh tự diệt."

"Chuyện này quả là quá đáng." Mễ Nhạc nghe thấy liền cảm thấy cực kỳ tức giận.

"Sau đó, ba tôi thật sự bị kết án, nhưng chỉ bị hoãn thi hành án, không cần ngồi tù. May mắn thay, ba tôi có nhiều bạn bè tốt, họ bắt đầu giúp ba điều tra vụ án, cuối cùng tìm ra được công trường gian lận, lúc này mới có thể lật lại bản án. Lúc đó đã qua hai năm, ba tôi trong lòng uất nghẹn và sốt ruột, cơ thể từ đó trở đi cũng dần yếu đi." Đồng Dật nói đến đây, vẫn có chút đau lòng cho ba mình.

"Mẹ cậu không có chút hối hận gì sao?"

"Ba tôi còn nhớ tình cũ nữa, đặc biệt ngốc nghếch. Tôi đến nay vẫn không thể hiểu được ba mình, chẳng lẽ là chân ái? Hoặc là nhà chúng tôi có cái truyền thống này, càng bị ngược càng thích đối phương, ban đầu cậu cũng ngược tôi, dù sao chính là gen lụy tình."

"Đoạn thời gian đó rất khổ sở phải không?" Mễ Nhạc giơ tay xoa xoa đầu tóc Đồng Dật, đột nhiên có chút đau lòng, cũng không thèm để ý Đồng Dật mắng mình.

Cậu chính là bị mộng mê hoặc, vậy mà hãm sâu vào đó, theo bản năng cảm thấy lời Đồng Dật nói toàn là sự thật.

"Đúng vậy, lúc đó hai ba con tôi ở trong căn nhà nhỏ trong thôn, tiền thuê một tháng là 80 đồng tiền, mùa đông đều không mua nổi than đá, lạnh đến chân tôi đều nứt da. Lúc ấy tôi cũng mới biết được, tổn thương do giá rét là bị nứt da, ba tôi cũng bởi vì thấy tôi bị nứt da, nên mới cảm thấy chân nhỏ là bệnh, rồi mới xảy ra chuyện sau đó."

Đồng Dật nói xong bĩu môi, tiếp theo tiếp tục nói: "Còn có người liên tục đến nhà của tôi quậy, nói ba tôi là tội phạm giết người, còn tới đánh mắng tôi. Khi đó là nhà trệt, đứng ở cửa sổ mắng trong phòng đều nghe rõ, mắng cực kỳ khó nghe, quăng tục bộ phận sinh dục các kiểu. Sau đó ba tôi mua cho tôi cái máy chơi game, tôi liền cắm đầu chơi game, xem mấy lời mắng đó như gió thoảng qua tai, chơi đến vui vẻ, chuyện xảy ra cũng liền quên luôn. Lúc đó tôi liền luyện được kim cương tâm, bằng không đã lưu lại bóng ma thời thơ ấu rồi, đã sớm tự sát bao nhiêu lần. Kết quả tôi còn trưởng thành rất tốt, đến bây giờ còn rất vui sướng nữa."

"Vậy sau đó làm sao ba mình Đông Sơn tái khởi lần nữa?" Mễ Nhạc hỏi.

Cách gọi "ba mình" làm Đồng Dật nhịn không được nhướng mày, tiếp theo cười ha hả tiếp tục nói: "Lúc đó ba mình còn có vài cái quặng phế trong tay, nhưng ba lại không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể nương theo thôi, thế chấp toàn bộ quặng rồi mượn tiền mua vùng đất hoang, vậy mà đào ra đồ tốt. Sau đó lại mở rộng lãnh địa, kết quả đất hoang lại đào ra được một suối nước nóng thiên nhiên."

"Vận khí thật tốt, người bình thường đều không may mắn đến vậy, đây là được trời thương đi?"

"Thật muốn nói tôi mới là được trời thương nè, gặp được người ba có phúc khí, còn nhặt được một đối tượng tốt." Đồng Dật nhìn chằm chằm Mễ Nhạc, nói cực kỳ dịu dàng.

"Tôi nói thật đấy, ba mình đúng là cực kỳ cực kỳ có phúc khí."

"Đúng vậy, ba mình chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, còn có bạn bè ba nữa, mười mấy năm trước mấy ngàn vạn mà ba mình dám mượn, bọn họ cũng dám cho mượn. Ba mình cũng không bạc đãi bọn họ, sau khi kết thúc thế chấp liền báo ân từng người."

Mễ Nhạc suy tư mà gật đầu, tiếp theo cảm thán: "May mắn là ba có bạn bè như vậy, bằng không cậu sẽ như thế nào đây?"

"Đưa đến cô nhi viện, hoặc là... Đưa đến chỗ người đàn bà kia đi."

"Em gái của cậu vì sao lại phải làm những việc này?"

Nhắc tới Liễu Tự, Đồng Dật lại thấy bất đắc dĩ.

"Tôi biết một ít... Kỳ thật em ấy rất thông minh, không giống với tôi." Đồng Dật trả lời.

Mễ Nhạc: "Nhìn ra được."

Đồng Dật: "Tuy rằng quan hệ của hai anh em rất tốt, nhưng từ nhỏ em ấy đã thích trêu đùa tôi, ví như làm chuyện xấu sẽ giá họa cho tôi, lúc tôi bị người lớn phê bình, em ấy sẽ trốn ở một bên cười hì hì. Lúc sao em ấy ở cùng với người đàn bà kia, cái khác không học, lại học y chang bộ dáng trà xanh kỹ nữ đó."

Đồng Dật: "Tới đại học đột nhiên em ấy đi tìm tôi, nói cho tôi biết mình là em gái tôi, kỳ thật lúc đó tôi rất vui. Có điều rất nhanh đã phát hiện điều không thích hợp, em ấy biết ba mình vậy mà đổi đời, tôi còn rất khá giả, nói chuyện liền có chút âm dương quái khí. Tôi cảm thấy không thoải mái, nên không liên hệ với em ấy nữa."

Đồng Dật: "Em ấy xác định tôi có tiền, liền bắt đầu đòi tiền, tôi cảm thấy em ấy cũng là con gái ba mình, cho em gái cũng coi như bình thường, vẫn luôn không kiểm soát. Nhưng em ấy có chút thông mình, làm ra rất nhiều chuyện khiến tôi cực kỳ không thích."

Đồng Dật: "Tôi có thể làm cái gì được đây, em ấy cũng đã thành niên rồi, chẳng lẽ tôi lại đi thuyết giáo sao? Ý nghĩ của tôi vẫn luôn là nếu em ấy có chuyện, liền nói với tôi, tôi sẽ tận khả năng mà giúp đỡ. Nhưng mà muốn thân thiết như người thân bình thường thì chỉ sợ tôi không làm được, thật sự đã quen làm con một."

Mễ Nhạc nghĩ nghĩ, chỉ sợ cậu cũng không thể trở nên thân thiết với em gái mình.

Có lẽ, ở chung sẽ cảm thấy rất khó chịu.

"Tôi cũng không thể mặc kệ em ấy, cũng không muốn quản em ấy, chỉ là không thể nề hà cho qua được. Vì sự thật em ấy là em gái tôi, tôi cũng không thể block, tôi với em ấy cũng không thân thiết, còn không thể can thiệp nhiều chuyện, thật rối rắm." Đồng Dật thật sự cảm thấy đầu muốn to ra, hắn không am hiểu xử lý mấy chuyện này, vậy mà vấn đề cứ đến với hắn.

Hắn dường như đang phải xử lý chuyện mẹ chồng nàng dâu vậy, rõ ràng đều có đạo lý, nhưng hai bên đều không nói đạo lý, hắn hoàn toàn không có cách.

"Ờ..." Mễ Nhạc kéo dài giọng mà trả lời.

"Nguôi giận chưa?"

Mễ Nhạc cúi người xuống, đem cánh tay đặt ở trên vai Đồng Dật: "Tôi cũng không biết vì sao tức giận, vẫn là giận chính mình, trách mình cứ luôn kìm nén bản thân, quá không biết cố gắng, chỉ có thể hèn nhát mà sống cả đời."

"Không trách cậu, là gánh nặng trên người cậu quá lớn. Thêm bạn tốt WeChat với tôi lại đi."

"Tôi nhìn thấy lời mời, lại cảm thấy chấp nhận thì mình làm ra vẻ quá, nên rất rối rắm..."

"Không có việc gì, tôi không thèm để ý."

Mễ Nhạc suy sụp mà đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, ngồi xổm trước mặt Đồng Dật, dựa trán vào bả vai Đồng Dật, thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Thích cậu, hiện thực cũng thích cậu... Vẫn sẽ để ý đến cậu."

"Tôi thật sự rất hạnh phúc."

"Tôi có thể tiếp tục thích cậu sao?" Mễ Nhạc hỏi.

"Có thể, chim bự đã bắt được thỏ con rồi, đừng hòng chạy thoát." Đồng Dật lập tức ôm chặt Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc ngẩng đầu nhìn Đồng Dật không nhịn được cười, nhấp môi cười một hồi, lại hôn lên môi Đồng Dật một cái: "Sao không ngây ngốc nữa."

Mễ Nhạc đứng lên định tháo trang sức, kết quả vừa đi tới thì phát hiện bản thân theo bản năng mà nhảy lên.

Cúi đầu liền nhìn thấy mu bàn tay mọc lông tơ, quay đầu lại xem, cái đuôi thỏ lại xuất hiện rồi.

Cậu có loại dự cảm không ổn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát, cậu đã bị Đồng Dật duỗi tay ôm vào trong ngực, tiếp theo bay lên không trung.

Ý nghĩa chân chính là: Mang cậu bay.

Đồng Dật múa may đôi cánh, ôm Mễ Nhạc trong lòng ngực mà bay lượn trên bầu trời.

Mễ Nhạc sợ hãi, hô lên một tiếng rồi cúi đầu xem phía dưới, phòng nghỉ biến thành thế giới cổ tích.

Thế giới rực rỡ, cảnh vật xinh đẹp, thậm chí có thể nhìn thấy thác nước nơi xa, cùng với cầu vồng nghiêng nghiêng treo trên bầu trời.

Hoa nở khắp nơi, thành thị là cây cối, còn có từng tòa nấm làm phòng ở nhỏ.

Cảnh tượng xinh đẹp làm Mễ Nhạc quên mất sợ hãi, bắt đầu cảm thấy kích thích.

"Oa oa!" Cậu chỉ chỉ phía dưới, nói với Đồng Dật: "Cảnh sắc bên dưới đẹp quá đi."

Đồng Dật ôm cậu, cũng không để ý bên dưới có bao nhiêu xinh đẹp, mà chỉ cảm thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Mễ Nhạc trông cực kỳ đáng yêu.

Ôm Mễ Nhạc bay lượn một vòng trên không trung, sau đó Đồng Dật mang cậu trở về ổ của mình.

Mễ Nhạc tiến vào ổ liền rơi vào trạng thái cảnh giác, nơm nớp lo sợ mà lui về phía sau, còn nói với Đồng Dật một câu: "Tôi... Tôi không sợ cậu đâu!"

Tiến vào thân phận giả thiết này, Mễ Tiểu Thỏ nhìn thấy Đồng Chim Bự vẫn sẽ theo bản năng mà sợ hãi.

Đồng Dật cười xấu xa đi tới, đến trước người Mễ Nhạc, duỗi tay nhéo lỗ tai Mễ Nhạc.

Cảm xúc siêu tuyệt vời!

Hai lỗ tai bị Đồng Dật chơi đùa nửa ngày, rốt cuộc cũng dời vuốt chim hướng đến phía cái đuôi.

Sờ một cái, sau đó liền không buông tay, một mực mân mê.

Mễ Nhạc bị Đồng Dật làm cho rạo rực trong người, hai tay đặt trên ngực Đồng Dật đẩy hắn: "Đừng, rất khó chịu."

"Cái đuôi nhỏ này của cậu tôi có thể chơi đến nửa đời người, tiền đề là tôi có thể nhịn xuống không ăn luôn cậu." Đồng Dật ghé sát vào tai thỏ, cố ý hạ giọng nói.

Thân thể Mễ Nhạc lập tức run một cái, uy hiếp nói: "Nếu cậu dám quá đáng, tôi sẽ giận nữa đó."

"Nếu cậu dám tức giận, tôi liền ăn cậu luôn."

Mễ Nhạc thực sự sợ muốn chết.

Tủi thân đến rưng rưng nước mắt nhìn Đồng Dật, sau đó giơ tay, dùng đầu ngón trỏ vẽ một vòng trong ở ngực Đồng Dật: "Tôi là Mễ em yêu của cậu, cậu không thể ăn tôi."

"Vậy cậu gọi một tiếng chồng yêu cho tôi nghe một chút đi nào."

"Cậu thả tôi ra, tôi chạy ra xa kêu cho cậu nghe."

"Cậu quá giảo hoạt, tôi không tin." Đồng Dật trực tiếp bế Mễ Nhạc lên đặt ở trên chiếu: "Nếu không chịu, thì để tôi nhìn xem phải ăn từ đâu trước đây?"

Mễ Nhạc ngửa mặt nằm trên chiếu, túm hai tai thỏ xuống che mặt: "Tôi không nói ra lời được!"

"Vậy tôi đây liền ăn luôn cậu." Nói xong, từ trên môi Mễ Nhạc hôn xuống dưới.

Thời điểm Mễ Nhạc bị hôn môi còn nơm nớp lo sợ.

Mộng quá chân thật, nỗi sợ hãi của thỏ cũng cực kỳ thật, điều này làm cho Mễ Nhạc cực kỳ sợ hãi Đồng Dật.

Thế cho nên cậu vẫn luôn trốn tránh đầu lưỡi Đồng Dật, khiến Đồng Dật gấp đến độ không nhịn nổi nữa.

Đồng Dật chống thân mình nhìn chằm chằm Mễ Nhạc, chần chờ một chút, lại nhìn chằm chằm vào bộ phận khác của Mễ Nhạc nửa ngày,

Hắn duỗi tay kéo tầng vải vướng víu kia, thấy được thỏ con phía dưới.

Đồng Dật không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật của em yêu mình giống y chang của mình, vậy mà còn cảm thấy rất vi diệu.

Trước kia hắn tuyệt đối không cảm thấy như vậy đâu, không nghĩ chính mình sẽ thay đổi mà sinh ra hứng thú.

Tiếp theo Đồng Dật cúi người xuống, đem "thỏ nhỏ" kia ngậm vào miệng.

Thân thể Mễ Nhạc run lên, duỗi tay đẩy đầu Đồng Dật ra.

Nhưng mà cũng không thể giãy giụa quá lâu, ngược lại thân thể mềm thành vũng nước, nằm liệt ở trên chiếu.

Thật sự ăn rồi.

Còn là chỗ đó.

Hiện tại kêu chồng yêu còn kịp không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.