Chương trước
Chương sau
Đồng Dật nhanh chóng chống thân mình, đứng dậy, cúi xuống nhìn Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc đau đến mức trực tiếp cuộn tròn người lại, tiếp tục mắng: "Cậu chính là tai hoạ!"

Đồng Dật luống cuống tay chân mà xoa giúp Mễ Nhạc, còn hỏi cậu: "Cậu có bị thương chỗ nào không? Xương sườn không bị đè gãy chứ?"

"Cút cút cút!"

"Được rồi, chữ 'cút' này so ngày thường đều nhân gấp ba rồi, tôi cảm nhận được cậu rất nhiệt tình đó."

Mễ Nhạc dừng mắng, tự mình xoa xoa ngực, lại xoa xoa cái ót, không có chỗ nào quá đau. Chỉ là bị đè một chút nên thân thể khó chịu mà thôi.

Xác định mình không có vấn đề, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đồng Dật vẫn còn chống thân mình nhìn cậu, bộ dáng này giống như động tác chuẩn bị hôn xuống vậy.

"Tránh ra!" Mễ Nhạc lập tức đẩy Đồng Dật ra, nhìn trái nhìn phải xem có đội paparazzi nào chụp lén không.

Mễ Nhạc từng trải qua một lần chụp lén khiến cậu vô cùng tức giận. Đó là lần cậu bị theo dõi bởi một nhóm paparazzi.

Hôm đó, tâm trạng của cậu không được tốt, sau đó trở về phòng lấy một chiếc ná ra, muốn bắn hạ thiết bị chụp lén của họ. Kết quả là, cậu đã bị nhóm paparazzi đó chụp lại rồi bị bôi xấu suốt hơn nửa năm.

Mễ Nhạc lên sân thượng nhìn xem có nơi nào che giấu thiết bị theo dõi được không. Nhưng lại phát hiện đối diện là bể bơi, phía trước bể bơi không xa là biển rộng.

Ngoài hai bên sân, xung quanh không có bất cứ địa điểm nào khác có thể bị chụp lén.

Lúc này Mễ Nhạc mới yên tâm đi xuống, liếc Đồng Dật một cái: "Cậu là ăn trộm hả?"

Đồng Dật cũng đã đứng dậy, xác định Mễ Nhạc không có việc gì thì mới chỉ vào đầu gối của mình nói: "Đều tróc da hết rồi."

"Đáng lắm!"

"Sao cậu lại gầy như vậy, xoa nhẹ hai cái đều sờ được đến xương sườn." Đồng Dật vừa xem có ai quay lén không vừa nói, tỏ vẻ như ghét bỏ thân thể không khỏe mạnh của Mễ Nhạc, được tiện nghi còn ra vẻ.

"Ai cho cậu sờ soạng người tôi hả?"

"Cậu xuống nước trước đi, tôi nhìn cậu, nói không chừng tôi sẽ học được đó." Đồng Dật chỉ vào bể bơi nói.

Mễ Nhạc vốn chỉ muốn đến đây thư giãn một chút. Kết quả bị người ta đè đến mức mơ hồ. Trong sân lại còn có một con quỷ đáng ghét, lập tức cảm thấy bực đến mức không chịu nổi.

"Cút đi!"

Đồng Dật bóp eo, trả lời rất hợp tình hợp lý: "Hai chúng ta cùng nhau gặp bọn cướp, bỏ bốn lên năm thì chính là đã cùng nhau vào sinh ra tử, chính là anh em tốt, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy hả?"

Mễ Nhạc rốt cuộc bất đắc dĩ, vừa chỉ bể bơi vừa nói với Đồng Dật: "Cậu xuống bơi trước đi, chờ cậu sắp chết đuối tôi sẽ cứu cậu lên."

Đồng Dật vậy mà xuống nước thật, sau đó đứng trong bể bơi, nước chỉ cao đến nách hắn: "Khó chết đuối lắm, nhưng tôi cũng sẽ không bơi đâu, tôi ở trong này đi tới đi lui."

"Vóc dáng cao là phạm quy nha." Mễ Nhạc nhịn không được cảm thán: "Một cái bể bơi tốt như vậy, cậu đi vào liền thành cái bồn tắm."

"Tôi phải bơi như nào mới có thể nổi trên mặt nước bây giờ?"

"Sau khi cậu thành một cái thi thể thì có thể nổi trên mặt nước. Dù sao trong đầu cậu cũng trống rỗng không còn sợ nữa, thì có thể trôi nổi trên mặt nước rồi."

Trước kia Đồng Dật bị nói là mỏ hỗn, Đồng Dật cũng thừa nhận điều đó.

Hiện tại hắn cảm thấy miệng Mễ Nhạc cũng rất hỗn, nói câu nào là sắc như dao câu nấy, chỉ vì muốn hơn người khác.

Có điều Đồng Dật cũng hỗn như vậy, nên hiện tại lại càng thấy thích Mễ Nhạc. Mỏ hỗn thế này hắn càng cảm thấy rất đáng yêu.

Đồng Dật ở trong nước vẫy tay hai cái, Mễ Nhạc nhìn thấy vẫn không nhịn được mà đi đến bên cạnh Đồng Dật nói: "Cậu nắm chỗ tay vịn bên này, thử đẩy người lên."

Đồng Dật làm theo lời cậu nói, Mễ Nhạc ở một bên đỡ eo Đồng Dật.

"Không được, dẫm trúng mép bể bơi rồi..." Đồng Dật hô lên một tiếng.

"..." Mễ Nhạc bị tên ngốc này chọc cười.

Đồng Dật xuống bể bơi cầm tay vịn nỗ lực nhảy lên, Mễ Nhạc đỡ lấy chân hắn nâng lên. Cánh tay cậu nâng lên cao hơn nửa thân người, thành công giúp Đồng Dật dẫm lên tấm kính dày của bể bơi vô cực.

Trường hợp cực kỳ xấu hổ.

"Cậu nên đi ra biển học bơi." Mễ Nhạc nhịn không được mà oán giận.

"Không được, tôi xem tin tức nói, ở trong biển có con sứa gì đó, hoặc là thứ gì đó, chạm vào một chút là chết liền."

"Mỗi ngày cậu đều xem một chút tin tức hả?" Mễ Nhạc theo bản năng mà hỏi. Ngay sau đó liền ý thức được có chỗ không thích hợp. Hình như ở trong mộng Đồng Dật đã từng nói qua chuyện này, là lúc hắn sinh con.

"Mỗi ngày đều xem những tin mới á." Đồng Dật không nhận ra có gì sai, thuận miệng trả lời câu hỏi.

Mễ Nhạc sửng sốt một lát rồi hồi thần, lại cảm thấy bản thân lo lắng nhiều rồi.

Khi cậu còn nhỏ còn cảm thấy mình có giấc mộng tiên tri, bởi vì hiện thực cũng phát sinh chuyện giống vậy, hoảng hốt một thời gian giống như đã thấy qua ở trong mộng.

Đến khi lớn rồi, liền cảm thấy có chút vô tri.

Mễ Nhạc duỗi tay, ấn Đồng Dật xuống dưới nước. Đồng Dật lập tức buông tay, vẫy vùng trên mặt nước, khó khăn lắm mới đứng dậy được. Hắn lau mặt, nói: "Muốn giết người à?"

"Chính là cái cảm giác này, như vậy là bơi được rồi."

Đồng Dật đi đến bờ, ôm lan can, vẫn còn sợ hãi: "Người khác dạy bơi lội đòi tiền, cậu dạy là đòi mạng."

"Không uống mấy ngụm nước, sẽ giống như không học bơi lội vậy."

"Cậu học bơi lội uống rất nhiều nước sao?"

"Tôi bị nước vào mũi, sặc đến không thở được, đại khái là... À... Năm tuổi?"

Đồng Dật vẫn còn oán giận, ôm lan can, thở dài một hơi: "Cho tôi tập từ từ đi."

Lúc này, Đồng Dật lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ trong phòng: "Nhãi ranh? Mày ở đâu?"

Đồng Dật lập tức bò lên, ở bên hàng rào xem xét, kêu một tiếng: "Ba! Ba vào bằng cách nào?"

Ba Đồng nhìn thấy Đồng Dật có vẻ hơi bối rối, hỏi: "Ba vào sai phòng à?"

"Không có, con sang bên phòng bạn học chơi, ba vào bằng cách nào?"

"Vì con chuyển đến phòng này ở trước, nên ba phải sang phòng khác ở."

"Ò."

Ba Đồng đi đến trong sân, nhìn hàng rào, nhìn ghế dựa còn có cái giá áo bên cạnh, hỏi Đồng Dật: "Hai bây là xài chung cái cửa hả?"

"Không thích đi đường vòng."

Ba Đồng nhìn qua bên này thăm dò, sau đó nhìn thấy Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc gật đầu chào ông: "Chào chú."

"Ồ, cháu là bạn học ngồi uống rượu cùng thằng nhóc nhà chú đây mà."

"Dạ." Ngày đó Mễ Nhạc ngồi uống "rượu" với Đồng Dật hết nửa ngày, ba Đồng không có khả năng không chú ý tới.

"Vậy hai đứa tiếp tục chơi đi, chú cũng không có việc gì." Ba Đồng dường như đã hiểu ra điều gì, quay đầu tính đi, nghĩ nghĩ sau đó lại quay đầu nhìn Mễ Nhạc, hỏi: "Ba cháu có yêu cầu đầu tư cho phim mới không?"

Mễ Nhạc căn bản không biết những việc này, cậu cũng không quan tâm phim của Mễ Đường, chỉ tùy tiện trả lời một câu: "Cháu cũng không rõ lắm."

"Vậy à, bảo ba cháu gọi điện thoại liên hệ với chú đi, chú cùng ông ấy tâm sự một chút." Ba Đồng nói xong cười ha hả liền rời đi.

Mễ Nhạc luôn cảm thấy ánh mắt của ba Đồng có gì đó kỳ lạ.

Hơn nữa, sao ông ấy lại đột nhiên nói như vậy? Có phải ông ấy muốn cậu sống chung với Đồng Dật tốt hơn không?

"Cậu ở đây đã quen chưa? Ngủ có bình thường không?" Mễ Nhạc hỏi Đồng Dật.

"Còn được, chơi game xong là ngủ."

"Cậu có thói quen như vậy thì có phải ngủ rất nhanh không?"

Đồng Dật gật gật đầu: "Đúng vậy, bảo ngủ là ngủ, một đêm không mơ, tỉnh dậy là ngày hôm sau."

Lúc đó Đồng Dật trả lời cũng chưa nghĩ nhiều. Hắn vốn dĩ ngủ rất nhanh, hơn nữa chưa bao giờ mơ, theo bản năng mà trả lời, đúng là không nói dối.

Nhưng Mễ Nhạc cố ý thử, nghe được Đồng Dật nói không mơ, cậu liền nhịn không được tự cười nhạo bản thân.

Cậu thật là có tật giật mình, sao lại lo lắng chuyện không có thật như vậy.

*

Mễ Nhạc dạy Đồng Dật học bơi, sau đó lại cãi nhau một trận.

Chủ yếu là do Đồng Dật khi học bơi tiện tay tạt nước lên người Mễ Nhạc, định cùng cậu chơi đùa trong nước.

Mễ Nhạc lúc đầu không để ý, nhưng sau khi nhắc nhở Đồng Dật ba lần mà hắn vẫn tiếp tục. Mễ Nhạc liền tức giận, trực tiếp bắt đầu đánh nhau.

Đồng Dật gần đây luôn nhường Mễ Nhạc, căn bản không phản kháng. Bị Mễ Nhạc đánh cho không còn gì để nói, liền vội vàng chạy trốn.

Sau khi bị đánh xong, Đồng Dật chạy đến phòng ba Đồng, đi vào liền ồn ào nói: "Ba! Con đói bụng!"

"Mày tìm ba là không có chuyện gì khác ngoài đòi ăn hả?" Ba Đồng tức giận hỏi.

"Con lại bị thương rồi, ba xem, cổ con đều bị trầy da." Đồng Dật khom lưng cho ba Đồng xem.

Ba Đồng vung cho một cái tát.

"Con nhìn trúng con trai lão Mễ Đường nhà kia hả?" Ba Đồng hỏi Đồng Dật.

Đồng Dật giật mình, vội vàng nói: "Ba, đừng gây trở ngại cho con. Ba không giúp gì được đâu, Mễ Nhạc biết được sẽ giết con."

"Con đơn phương hả?"

"Cũng không hẳn, dù sao chuyện rất phức tạp. Ba làm ăn thì chỉ nên làm ăn thôi đừng gây thêm phiền phức."

"Vậy đợi con thành công rồi nói sau, ba tranh thủ tìm cơ hội nói chuyện với bên lão Mễ Đường kia."

"Sao? Ông ta còn có thể đồng ý để con trai mình cho con bao dưỡng hả?"

Ba Đồng nghe xong cười nhạt: "Trước đây ba chưa tiếp xúc với giới này, ba cũng không nghĩ sẽ có người như vậy. Nhưng sau khi vào, ba cảm thấy thật là mở mang tầm mắt. Bên ngoài thể hiện một bộ mặt, thực tế làm việc lại là một bộ mặt."

Đồng Dật nhớ lại tình huống gia đình Mễ Nhạc mà cậu đã kể hắn nghe, lại không nhịn được cau mày.

"Ban đầu Mễ Đường chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không đồng ý không phải là vì để ý đến con trai lão, mà là muốn tăng giá." Ba Đồng nói xong, lại hỏi Đồng Dật: "Con muốn chính thức hẹn hò, hay là bao dưỡng con trai người ta?"

"Con... Chưa đâu vào đâu cả."

"Con không cần suy nghĩ nhiều, tất cả trở ngại ba sẽ giúp con dọn dẹp, con cứ nỗ lực làm việc của mình là được. Vô luận là loại quan hệ nào, ba đều có thể nghĩ ra biện pháp."

"Ba có thể có biện pháp gì?"

"Ba có tiền!"

Đồng Dật bĩu môi.

"Nhưng đứa trẻ nhà Mễ Đường lớn lên nhìn không tồi, người cũng trắng nõn, chỉ là hơi gầy một chút." Ba Đồng nhắc tới Mễ Nhạc liền muốn cười, tựa hồ còn rất hài lòng đối với Mễ Nhạc: "Đứa nhỏ kia tên là gì?"

"Mễ Nhạc. Tên chẳng ra gì."

"Tên của con thì hay lắm hả?"

"Ba cảm thấy khá tốt, dễ nhớ."

Nhưng Đồng Dật nghe được có người khen Mễ Nhạc, hắn liền cảm thấy vui vẻ, cười hì hì gật đầu: "Ba mà hiểu biết hơn về cậu ấy, sẽ phát hiện, cậu ấy thật sự rất tốt."

"Ba mày không cần hiểu nhiều, con hiểu biết là được." Ba Đồng đi đến một bên lấy tới thực đơn, đưa cho Đồng Dật hỏi: "Xem có hiểu không?"

"Xem không hiểu." Đồng Dật trả lời đến cực kỳ đương nhiên.

"Mày học đến đại học rồi đó, cái này mà xem không hiểu hả?"

"Ba nói như vậy còn không biết mắc cỡ hả? Mấy ngày nay ba ăn như thế nào?"

"Mỗi ngày đều có người mời ba mày ăn cơm, hôm nay mới kết thúc. Ba nói mày nè, mày đã hai mươi mấy tuổi rồi, bộ không thể cùng ba mày nói chuyện vui vẻ chút được hả?"

"Con mới mười chín tuổi."

"Ba nói mày rồi, cái phương diện tuổi tác này sao không cố gắng tích cực phấn đấu đi hả? Ba mày cũng vì mày như vậy mới bị tức chết đấy con à."

Đồng Dật nghe xong thì nóng nảy, trực tiếp ồn ào lên: "Nếu con mà hai mươi mấy tuổi, tiến vào đội tuyển quốc gia thì đã thành một lão tướng rồi!"

"Thôi bớt nói dùm, mau kêu bạn học của mày đến đây, nhờ cậu ấy giúp gọi đồ ăn đi."

Đồng Dật vừa nghe liền nhanh cái tay lẹ cái chân, lập tức gửi tin nhắn cho Mễ Nhạc.

Ba Đồng thở dài, nhìn cái dạng không có tiền đồ này, về sau chính là "một bát nước đổ đi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.