Tạ Thúc Vân hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài, khuôn mặt tinh xảo.
“Bé đang yêu.” Nguy Dã cười tủm tỉm ôm ôm y: “Làm ngươi oan ức rồi.”
001 nhìn một màn này, khó hiểu: “Y oan ức chỗ nào?”
“Ta tát y một cái, lúc ấy liền rất đau lòng.” Nguy Dã sờ sờ sườn mặt Tạ Thúc Vân, cảm thấy xúc cảm thật tốt, lại véo véo.
001 nhíu mày: “Do y cưỡng hôn ngươi, bị tát một cái không oan.”
Nguy Dã quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Tu, trên dưới đánh giá một chút, biểu tình có chút kinh ngạc.
001 cứng đờ, nghĩ thầm có phải chính mình khoác da của nhân loại biểu hiện rất kỳ quái hay không: “Làm sao vậy?”
“Ta suy nghĩ, ngươi thế nhưng đứng về phía ta.” Nguy Dã chậm rì rì nói: “Hấp thụ xong các mảnh nhỏ, những ký ức đó không phải đều là của ngươi sao?”
“Ta là……” 001 dừng một chút: “Ta là việc nào ra việc đó.”
Thanh âm Tạ Văn Tu ôn nhuận trong sáng, khi nó sử dụng thì lại cảm thấy lãnh ngạnh, nhưng nội dung trong lời nói làm Nguy Dã nở nụ cười. “Không uổng phí công sức ta cố gắng a, 001.”
Lần đầu tiên lấy thị giác nhân loại nhìn hắn cười, 001 cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng loại thể nghiệm mới lạ này làm nó tạm thời không muốn rời khỏi thân thể này.
Không gian hệ thống một mảnh yên lặng, phảng phất là thế giới bị thần bỏ quên, chỉ có Nguy Dã tươi cười sinh động đi tới đi lui, tựa như ánh sáng duy nhất. 001 nhìn đến hắn lại sờ sờ bả vai Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/465766/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.