Thịnh Thanh Thanh chỉ mới hai mươi tuổi đầu, một cô gái trẻ gặp chuyện như vậy, rất khó không lưu lại ám ảnh tâm lý.
Hết kì nghỉ phép, Nguy Dã lại xin nghỉ hai ngày, ở bên Thịnh Thanh Thanh.
Thịnh Thanh Thanh lại lần nữa tắt cuộc gọi của Lâm Thiên Hạo, dùng chăn bọc lấy chính mình: “Nguy Dã, ta nên làm gì bây giờ? Lâm Thiên Hạo căn bản là không chịu buông tha ta!”
Ngại với Thiệu Kỳ Ngôn cảnh cáo, Lâm Thiên Hạo không có lại bắt cô, lại cũng chưa từng từ bỏ quấy rầy cô.
Chặn cuộc gọi, thì có tin nhắn tới, nhắc tới Thịnh Đại Toàn còn thiếu tiền của anh ta.
“Ba của ta từng nhận tiền Lâm Thiên Hạo, còn ký một cái hợp đồng, đem ta bán.” Thịnh Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt đến không có chút máu.
Nguy Dã có chút nhịn không được cười ra tới: “Ngươi từng học đại học, nên so với ta phải biết, hợp đồng này là trái pháp luật.”
“Muốn bán, cũng nên là bán Thịnh Đại Toàn.”
“Hiện tại việc ngươi phải làm……” Nguy Dã nhìn chăm chú vào hai mắt cô, một chữ một chữ nói: “Là báo cảnh sát.”
Thịnh Thanh Thanh do dự mãi, rốt cuộc hạ quyết tâm, khẩn cầu Nguy Dã cùng cô báo cảnh sát.
Nhưng kết quả cũng không tốt, bởi vì chứng cứ không đủ, Lâm Thiên Hạo làm thực kín đáo, căn bản không thấy chứng cứ anh ta bắt Thịnh Thanh Thanh.
Lâm Thiên Hạo mời một cái luật sư giỏi, đối phương đổi trắng thay đen, đem phi pháp giam cầm cùng với hợp đồng nói thành chuồn chuồn lướt nước giống nhau: “Chỉ là thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/465736/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.