Chương 129: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (2)
Tất nhiên, Eugene cũng không phải là muốn ăn một bữa no trước khi chết. Tuy rằng bán thú nhân có thể ăn thịt sống, nhưng y lại lớn lên ở xã hội loài người, thói quen ăn uống càng thiên hướng giống với con người.
Nhưng y nghe giọng Nguy Dã hơi khẩn trương, vẫn đem quạ đen đặt tới bên miệng, thậm chí hơi mở ra hàm răng làm bộ muốn cắn: “Con chim này xấu như vậy, không xứng với cậu. Vậy cho tôi lót bụng đi?”
Một con quạ đen không có sức chiến đấu, lại được chủ nhân đặt tên mang theo trên người, cho ăn đồ trân quý, hiển nhiên có thể lợi dụng để tìm đường sống.
“Không được!” Nguy Dã đi về phía trước một bước, lại sợ y hành động thiếu suy nghĩ mà dừng lại, mím môi: “Anh muốn làm sao mới chịu thả nó?”
Martin là ma sủng làm bạn với hắn từ nhỏ đến lớn, cũng là người bạn duy nhất của hắn.
Eugene bắt chặt con quạ đen đang không ngừng ồn ào, đang muốn để hắn cứu chính mình một phen làm trao đổi, ngửi ngửi, đột nhiên nhướng mày: “U, nhìn lầm.”
“Trên người con chim này có mùi tử vong.”
Khứu giác của Báo tộc nhanh nhạy, liệp báo bóng đêm càng nhạy bén với ma pháp hệ ám, y nhìn Nguy Dã bằng ánh mắt mới lạ như xem náo nhiệt: “Cậu là pháp sư vong linh?”
Câu hỏi còn chưa nhận được câu trả lời, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô.
Susan lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3489723/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.