Nguy Dã nhấp môi cười, Louis nhìn ra sự giảo hoạt trong nụ cười đó, thật đáng yêu.
Đáng tiếc, tình cảm trong nụ cười đó không phải dành cho y.
Ô Chiến vừa rồi bị Louis đánh một quyền ở ngực, đúng là bị thương có chút nặng, y kháng nghị lời nói vui đùa của Nguy Dã xong, nhịn không được ho hai tiếng.
Nguy Dã xoay người nhìn y, hơi lộ ra sắc mặt lo lắng: "Anh có muốn bôi chút thuốc hay không?"
Được hắn quan tâm, ngực Ô Chiến không đau, nhưng y liếc mắt nhìn Louis ở đối diện, nghĩ đến biểu hiện săn sóc vừa rồi của đối phương cảm giác nguy cơ tăng mạnh, liền cố ý che lại ngực: "Cần, tôi cảm giác như xương sườn đều gãy."
"Xương sườn gãy mà anh còn có tinh thần như vậy?" Nguy Dã ghét bỏ nói một câu, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt y: "Loại thuốc này khá tốt, để tôi bôi cho anh."
Ô Chiến nắm lấy tay hắn: "Không cần, tôi có mang theo thuốc."
Trước khi tới nơi này tìm Louis gây rối, y đã từ chỗ bác sĩ Phạm chuẩn bị không ít thuốc tốt, đúng lúc có tác dụng.
Kéo ra quần áo trước ngực, ngực Ô Chiến đầy vết bầm tím, lúc Louis mới vừa xông vào đây thì đang trong trạng thái giận dữ, từng quyền đều là dồn y vào chỗ chết, nếu không phải thể chất của y cấp S, là người thường có thể đã chết.
Nguy Dã lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên ngực y.
Ô Chiến chỉ chỉ vết thương không đáng nhắc tới trên mặt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3487061/chuong-127.html