Nguy Dã nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu lại, rồi nghe được một tiếng “Thực xin lỗi”, bóng người chợt lóe, như chạy trốn mà chui ra kẹt cửa.
“À? Là có người sao.”
Ngoài cửa không còn tiếng động, những giọt mưa lọt qua khe cửa chưa khép chặt, gió lạnh thổi vào.
Nguy Dã đi tới cửa, đang định thăm dò nhìn ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị người bên ngoài đẩy vào.
Mưa gió tạt vào cánh cửa kim loại ngoài phòng, phát ra tiếng xoạch xoạch giòn vang, như tần suất tim đập dồn dập.
Giọng 001 u ám: “À, nhìn lén xong rồi chạy, đàn ông không có trách nhiệm.”
Nguy Dã cong mặt mày, xoay người tiếp tục thay quần áo.
Sự thật chứng minh, Louis rất có trách nhiệm, khi Nguy Dã lại lần nữa mở cửa phòng, phát hiện người kia tựa lưng trên trên vách núi đá ngoài cửa, thấy hắn ra tới lập tức đứng thẳng.
Thiếu tướng Xuất thân cao quý hiếm khi hiện vẻ xấu hổ, mái tóc nhỏ nước, cặp mắt xanh thẳm kia cũng như bị mưa làm ướt, mông lung một tầng sương mù.
Ánh mắt y có chút trốn tránh, hít một hơi rồi chậm rãi nói xin lỗi.
Lại chân thành nói: “Tôi không nói em sai, nhưng lần sau lúc thay quần áo, em nhớ phải khoá cửa, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”
Louis tự nhận mình có đủ tự chủ, nhưng y lo lắng không phải ai cũng có thể nhịn xuống dục vọng.
Nguy Dã nghe lời: “Được, tôi đã hiểu. Thật ra anh không cần xin lỗi, bị nhìn một cái mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3371102/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.