Nguy Dã từng có rất nhiều xưng hô, các mảnh nhỏ sẽ thân mật mà gọi nhũ danh của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi hắn là bảo bối.
Ting một tiếng, Du Thước phát hiện liên lạc đã bị cắt đứt.
Phòng làm việc vang lên tiếng ho khan, các hacker đang làm việc đều đồng loạt ngừng lại.
Bọn họ không nghe lầm chứ, vừa nãy Du Thước nói gì?
Có người dùng ánh mắt kì quái hỏi: "Lão đại, anh đang hẹn hò qua mạng à?"
Mấy ngày nay mọi người đều phát hiện, Du Thước thường nhìn màn hình, hình như đang nói chuyện phiếm với ai đó, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
"Yêu qua mạng?" Du Thước hơi nhướng mày, y chưa từng nghĩ tới mình sẽ liên quan tới ba chữ này: "Tôi không thích những việc mơ hồ như thế."
Nhưng hiện tại y đang làm cái gì?
Có chút giống kẻ biến thái thích nhìn trộm, Du Thước từ trong đầu tìm được định nghĩa cho bản thân, không khỏi cười một tiếng, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía thân ảnh màu xám xanh giữa màn hình.
Cố Thanh Nguyên buông lỏng da thịt sau cổ Nguy Dã.
Hắn đang muốn cách Cố Thanh Nguyên xa một chút, cửa phòng trước mặt đang đóng, bỗng nhiên bị những bóng đen xuyên qua, là oan hồn của các động vật nhỏ.
Sau khi tìm được Nguy Dã, các oan hồn bay về phía hắn.
Nguy Dã lập tức sợ tới quên hết tất cả, bò xuống dưới người Cố Thanh Nguyên: "Sao quỷ lại tới đây!"
Hắn dùng móng vuốt che mặt, giống đà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474515/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.