Tông Hạ ở cửa hỏi: “Có gì khác thường sao?”
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch từ trên giường thu hồi về, phảng phất không có nhìn thấy người kia: “Không có.”
“Tiêu huynh sao không đốt đèn?” lòng Tông Hạ sốt ruột tìm Nguy Dã, nhịn không được bước vào cửa một bước.
Tiếng bước chân như là đạp lên trái tim Nguy Dã, hắn siết chặt chăn trong tay, đôi mắt to tròn nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch.
“Hành lý rải rác, không tiện cho người khác xem.” Sắc mặt Tiêu Sơ Bạch không thay đổi: “Tông bang chủ cảm thấy tôi sẽ chứa chấp tên trộm?”
Tông Hạ nói: “Tôi không có ý này, thất lễ.”
Tiêu Sơ Bạch xoay người ra tới, thuận tay đóng cửa lại: “Nếu thực sự có kẻ trộm vào đây, tôi cần xác nhận muội muội an toàn.”
Tông Hạ: “Tất nhiên.”
Y đi theo Tiêu Sơ Bạch đến phòng Tiêu Liên Thanh, ở bên ngoài chờ đợi một lát, Tiêu Sơ Bạch như thường đi ra.
Theo thứ tự tìm khắp các phòng, mỗi gian phòng đều không có gì lạ. gian phòng cuối cùng trống không, bên trong đen kịt, Tông Hạ hỏi: “Nơi này không ai ở sao?”
Tiêu Sơ Bạch chậm rãi đem cửa phòng đóng lại, trả lời: “Căn phòng này là của bạn tôi, hắn có việc, mới vừa đi ra ngoài.”
Tông Hạ cùng Tiêu Sơ Bạch giao thoa không nhiều, nhưng đều nghe về đối phương, đối với nhân phẩm của y có chút thưởng thức.
Không nghĩ rằng Tiêu Sơ Bạch sẽ giấu giếm, thấy không tìm được người, liền xoay người rời đi.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474474/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.