Lúc Hứa Cảnh Niệm lười biếng không học tập sẽ nằm nhoài trên bàn ngắm bạn trai của mình, thỉnh thoảng lấy ngón tay chọc vào mu bàn tay Tạ Viễn, sau đó lập tức rụt về, chọc một cái, Tạ Viễn dừng bút.
"Gì đó?"
Mỗi lần chọc đều sẽ được đáp lại, Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, vùi mặt dưới cánh tay, không hề trả lời.
Sau đó đưa qua một tờ giấy.
Tạ Viễn liếc mắt, khóe mắt hơi cong một chút.
[Đến tối khi về nhà có thể có hôn ngủ ngon nữa được không?]
Hứa Cảnh Niệm nghiêng tai nghe, nghe một tiếng "Ừ" trầm thấp. Hứa Cảnh Niệm vui vẻ, sau đó ngoẹo cổ nhìn thấy Tạ Viễn nhét tờ giấy vào trong túi.
???
Hứa Cảnh Niệm đến gần một chút, đỏ mặt nói: "Cậu đưa tờ giấy lại cho tớ."
Nội dung quá xấu hổ!
"Không trả." Tạ Viễn cây ngay không sợ chết đứng, dáng vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không ngờ Tạ Viễn sẽ nói như thế.
"Tại sao?" Hứa Cảnh Niệm còn muốn ngoan cường.
Khoé miệng Tạ Viễn hơi nhếch lên, ngòi bút đang viết những chữ rất uy quyền trên giấy, nói: "Sau này dùng để uy hiếp cưng."
"Uy hiếp tớ, tớ có gì mà để uy hiếp?" Hứa Cảnh Niệm không hiểu nói.
Tạ Viễn cười nhẹ, đưa vở qua, bên trên viết: Uy hiếp cưng phải trở thành người làm ấm giường cho tôi mỗi ngày.
Hứa Cảnh Niệm ghé qua xem, mặt đỏ rần. Cậu giả vờ ho khan một tiếng, lấy bút tẩy xoá chữ Tạ Viễn viết, vở bị tẩy đến biến dạng.
Tạ Viễn cười, dò hỏi: "Không muốn à? Cho nên mới nói đây là uy hiếp."
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-do-danh-ban-trai/884772/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.