Cái gì?
Cấp năm?
Thôn dân nhịn không được nhớ tới trận trùng triều mình gặp hôm qua, con trùng biến dị cấp năm kia dễ dàng bị người nam nhân này giết chất, ngay cả dị năng cũng không cần kích phát.
Nếu có dị năng giả cường đại này trợ giúp, thôn làng có thể sẽ tránh được tai họa...
Chẳng qua vừa nãy bị xem thường như vậy, liệu Áo Cổ Đinh còn chịu trợ giúp mọi người hay không?
Thôn dân thấp thỏm lo âu, nhất là khi trùng triều sắp tới thì lại càng lo lắng bất an hơn.
Trưởng thôn vẫn còn quỳ dưới đất, lúng túng nói: "Áo Cổ Đinh tiên sinh..."
Áo Cổ Đinh giơ tay, vẫn chăm chú nhìn về phương xa như cảm nhận gì đó, biểu tình dần dần ngưng trọng, trái tim thôn dân cũng treo lên theo, ngày càng bất an hơn.
Chu Bách Triết cũng rũ lá cây, chăm chú nhìn về phương xa, cậu cảm nhận được rất rõ, ở phía cuối cánh rừng tựa hồ có rất nhiều thứ cường đại tồn tại, sát khí ngất trời.
Chu Bách Triết không khỏi hoảng sợ vội vàng túm lấy ống quần Áo Cổ Đinh: "Bên kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Áo Cổ Đinh túm cây ớt lên đặt vào lòng mình, nghiêm nghị nói: "Có thể là có nhiều hơn một con trùng biến dị cấp năm đang điều khiển trùng triều."
Lời này vừa nói ra, đầu óc thôn dân lập tức trống rỗng như bị quẳng một quả bom nguyên tử thẳng vào đầu vậy, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Cái này, sao có thể chứ?
Chỉ một con trùng biến dị cấp năm thôi đã khó giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-bi-chinh-minh-cay-khoc/618617/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.