Editor: Quiin
Tiết Tịch không quen biết người này, không muốn liên quan. Dù sao cũng là khách của Tiết Dao.
Nhưng lại nghe Tôn Nhã Nhã nói một câu “Người câm điếc” khiến cô phải dừng bước chân.
Trong cô nhi viện thường xuyên sẽ có một số đứa trẻ khuyết tật bị vứt bỏ...
Cô nhìn về phía Hạ Nhất Nhất.
Cô gái nở một nụ cười đầy thiện ý với cô, thuần khiết giống như trẻ thơ.
Cô gái câm này có vẻ rất đáng yêu?
Tiết Tịch chỉ sang sô pha bên kia, ý bảo cô gái ngồi qua kia, đôi mắt của cô gái bị câm điếc bỗng dưng sáng ngời, gật đầu.
Chờ sau khi ngồi xong, đôi mắt cô gái trông mong nhìn Tiết Tịch, như một con mèo đang chờ đợi chủ nhân tới vuốt ve, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình Tiết Tịch luôn đạm mạc, nhưng lúc này không khỏi mềm nhũn.
Cô cũng đi qua ngồi xuống.
Cô gái câm ngồi an tĩnh, hai tay đặt trên bàn trà, như đang chuẩn bị đánh một bản dương cầm.
Nhưng đang đánh được một nửa lại giống như gặp khó khăn, ngón tay ngừng ở trên bàn trà, cô gái nhíu mày, bộ dạng buồn rầu chọc người ta thương tiếc.
Tôn Nhã Nhã ngồi ở đối diện lập tức mở miệng chế nhạo: “Ái chà, cô ta còn thật sự nghĩ mình có thể làm được à? Một người câm điếc, tham gia làm cái gì?”
Tiết Tịch nhàn nhạt ngước mắt, nhìn về phía cô ta, mở miệng bênh vực người của mình: “Em có biết về Beethoven không?”
Tôn Nhã Nhã: “?”
Tôn Nhã Nhã mất một lúc mới hiểu được ý của Tiết Tịch, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/1765503/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.