Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tiết Tịch căng cứng.
Đột nhiên xuất hiện một vài suy nghĩ trong đầu, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông đang gần trong ngang tấc, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nếu như cô không thể từ chối yêu cầu của Hướng Hoài, vậy thì hắn hoàn toàn có thể đưa ra mục đích của mình sau khi áp đặt với cô lời nguyền "Không hẹn hò sẽ chết" kia.
Một là muốn lừa tiền, hai là muốn lừa sắc.
Nhưng một tháng trở lại đây, người đàn ông này chưa bao giờ nhắc đến yêu cầu nào cả, nhiều nhất hắn cũng chỉ ép bán cho cô một ít tràn giá một trăm tệ, sau đó lừa cô thêm ba trăm tệ.
Nhưng nếu anh ta không có mục đích, vậy đơn giản chỉ là muốn hẹn hò với cô?
Trong lúc Tiết Tịch đang sững sờ, người đàn ông đã chậm rãi cúi đầu, thanh âm trầm thấp dụ dỗ nói: "Bạn nhỏ, nhắm mắt lại."
Cô còn lâu mới nhắm mắt.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, trong ngực lại đau nhói.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này lại tràn ngập lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Sau khi không nhìn thấy gì, các giác quan còn lại trở nên nhạy cảm hơn gấp mấy lần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông càng ngày càng gần, sau đó, dừng ở trước mặt cô.
Cơ thể cô căng cứng, trên mí mắt cảm nhận được một nụ hôn lành lạnh.
Loading...
Đôi môi của người đàn ông nhìn rất mỏng, nhưng lại rất mềm mại, thêm một chút lành lạnh.
Tiết Tịch nắm chặt tay.
Đúng lúc cô cảm thấy không nhịn được nữa, nụ hôn vừa chạm tới liền rời đi, người đàn ông buông cô ra, khàn giọng cười nói: "Được rồi."
Đồ khốn!
Tiết Tịch mở mắt, chân phải lùi lại một bước, hai tay nắm chặt, giơ nắm đấm giữ tư thế tấn công mà Răng Khểnh đã dạy cô, lập tức "Đá!"
Người đàn ông kiên định đứng đó, mắt cũng không chớp một cái.
Nhưng chân Tiết Tịch chỉ còn cách hắn năm phân thì dừng lại.
Đau tim!
Đồ khốn!
Tiết Tịch không cam tâm, thu chân về, sau khi cơn đau biết mất, cô chuyển sang "Đánh", tốc độ nhanh, tàn nhẫn, lần này cô quyết định đánh chết tên đàn ông thối này, thì hắn bỗng nhiên đưa tay ra.
"Bịch!"
Một cước đánh vào lòng bàn tay của hắn.
Lần này Tiết Tịch dùng hết sức lực, cảm thấy người đàn ông yếu ớt này nhất định sẽ bị cô đá một cước là bay, nhưng không ngờ thần sắc của hắn vẫn không thay đổi, trở tay bắt lấy nắm đấm của cô, dùng một chút lực, Tiết Tịch lại va vào ngực của hắn.
Bàn tay lớn của Hướng Hoài đặt sau gáy cô, giống như trấn an vỗ nhẹ một cái, bất lực nói: "Đánh anh, em sẽ bị đau."
"..."
Tiết Tịch đang giãy dụa, từ từ bình tĩnh trở lại, cô muốn nói gì đó, nhưng bị Hướng Hoài nhắc nhở: "Sắp bị muộn rồi."
Một người chăm chỉ học tập như Tiết Tịch vội vàng nhìn đồng hồ, chỉ còn có hai phút.
Cô xách cặp, quay đầu chạy về trường.
Tiết Tịch dùng tốc độ ánh sáng, đúng lúc chuông reo thì giáo viên ngữ văn cũng đến cửa lớp.
Tiết Tịch chào một tiếng, đang định vào lớp, giáo viên lại nói: "Bạn học Tiết Tịch, em đã thi rất tốt những môn còn lại, chỉ có ngữ văn là 102 điểm, bài văn bị trừ quá nhiều điểm, em có thể giành một chút tình cảm với văn học có được không?"
Tiết Tịch mở to hai mắt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi, cô đã rất lãng mạn rồi cơ mà!
Giáo viên ngữ văn nhìn thấy cô như thế, giải thích: "Ví dụ, bài văn của kỳ thi lần trước là mùa thu, em tả cảnh mùa thu rất khô khan, hành văn rất tốt, nhưng em không biểu đạt một chút tình cảm gì đối với mùa thu, mua thu là mùa gặt hái, các bác nông dân được bội thu, nhìn thấy sự vất vả sau một năm thu hoạch, em có thể tưởng tượng ra niềm vui của họ không?"
Tiết Tịch chậm rãi lắc đầu.
Giáo viên bất lực, nói tiếp: "Vậy em giành được giải nhất cuộc thi Ngôi sao toán học, em có thấy vui vẻ không?"
Giáo viên ngữ văn muốn chờ một chút phản ứng mạnh từ cô, nhưng trong con mắt to tròn của Tiết Tịch lại lộ ra sự vô tội, giống như đang nói, em giành được giải nhất không phải rất bình thường sao? Có cái gì mà vui vẻ?
"..."
Giáo viên ngữ văn thở dài, nữ sinh học giỏi lại xinh đẹp, thông minh, không ai lại không thích, cô lại hỏi: "Vậy thời điểm nào em cảm thấy vui vẻ nhất?"
"..."
"Vậy thời điểm em cảm thấy đau lòng thì sao?"
Giáo viên bất lực: "Chắc chắn là phải có lúc em cảm thấy tức giận chứ?"
"..."
Thất Tiết Tịch vẫn ngây người nhìn mình, cuối cùng cô gần như bỏ cuộc nói: "Cô sẽ lập danh sách cho em, có thời gian rảnh em đi xem thử, có thể nâng cao thành tích môn văn.”
Tiết Tịch gật đầu.
Sau khi cô trở lại chỗ ngồi, nghĩ đến những cảm xúc mà giáo viên vừa nói, cô chợt nhận ra, thật ra lúc Hướng Hoài hôn cô, cô rất tức giận.
Đó là cảm giác mãnh liệt nhất từ trước tới giờ của cô.
-
Bước vào tháng chín, việc học của hai lớp Olympic càng thêm căng thẳng, họ không chỉ dùng hai tiết cuối, mà còn bắt đầu tận dụng thêm thời gian ở trên lớp.
Bởi vì cuộc thi toán và vật lý toàn quốc vào tháng chín, sẽ trực tiếp chọn lọc ra học sinh ưu tú để xét tuyển vào những ngôi trường danh giá, những học sinh theo đuổi con đường này, bao nhiêu năm nỗ lực cũng chỉ phát huy vào lúc này.
Tinh thần của Tiết Tịch đặt hết vào lớp thi Olympic, cuối cùng, giành thời gian học cả ngày.
Về phần cửa hàng tạp hoá, sau nụ hôn nhẹ ngày hôm đó, việc nắm tay dường như lại có tác dụng trở lại, cô và Hướng Hoài đều giống như đã quên đi sự việc ngày hôm đó, quay lại như lúc ban đầu.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay như thường lệ lúc đi học về, Tiết Tịch chậm rãi xuống xe, chưa kịp vào nhà, liền nghe thấy tiếng kinh hô hưng phấn của Tiết Dao: "Mẹ! Con nhớ mẹ chết đi được!"
Tiết Tịch hơi sững sờ.
Cô bước vào phòng khách, liền nhìn thấy một vị phu nhân sang trọng thanh lịch đứng trước mặt Tiết Dao, người phụ nữ này trông rất tài giỏi, khuôn mặt nở nụ cười, sau khi ôm Tiết Dao một cái, cười với Tiết lão phu nhân nói: "Mẹ, người xem Dao Dao, vẫn giống như hồi còn nhỏ."
Tiết lão phu nhân gật đầu: "Đúng, đây mới chính là tiểu công chúa nhà chúng ta!"
Đáy mắt của Lưu Y Thu đã thoáng nhìn thấy Tiết Tịch, nhưng bà ta lại giả vờ như không nhìn thấy gì, sau đó so sánh chiều cao của mình với Tiết Dao, cố ý nói: "Haizz, còn nhớ lúc Dao Dao mới sinh ra chỉ lớn từng này, sau đó dần đần trưởng thành, bây giờ đã cao hơn mẹ rồi! Đúng là muốn tận mắt nhìn nó lớn lên từng ngày."
Tiết Tịch phớt lờ kiểu tình thâm nghĩa nặng của hai mẹ con họ, đi ngang qua phòng khách lên lầu làm đề.
Tiết lão phu nhân hừ nói: "Đúng, đâu giống một số người nào đó, không lớn lên bên cạnh chúng ta, không có một chút thân thiết nào.”
Lưu Y Thu giống như vừa mới nhìn thấy Tiết Tịch, vội vàng nói: "Đây là Tịch Tịch phải không?"
Bà ta ngay lập tức cầm một hộp quà trên ghế sô pha lên, mỉn cười đến trước mặt Tiết Tịch: "Ta là thím hai của con! Lúc con được đón về, ta và chú hai của con vẫn đang ở nước ngoài, đây vẫn là lần đần tiên gặp mặt, đứa trẻ này lớn lên thật xinh đẹp! Tịch Tịch, đến đây, đây là món quà thím hai tặng cho con!"
Trên mặt hộp có đánh dấu thương hiệu của LV, xem ra là một chiếc túi xách.
Tiết Tịch hơi sững sờ.
Không có công lao không dám nhận thưởng, cô vừa nghĩ đến câu nói này, thì nhìn thấy Lưu Y Thu lại cười: "Tịch Tịch, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không? Thím hai nhờ con một việc được không?"
Tiết Tịch: "?"
Lưu Y Thu tiếp tục cười nói: "Con tham gia cuộc thi Olympic toán học là được rồi, còn cuộc thi vậy lý con có thể rút lại được không? Để cho em gái con một cơ hội?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.