Editor: Lài
Cả phòng yên lặng vài giây.
Cơ thể Lục Siêu cứng ngắc, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hướng Hoài, vội vàng cầm điện thoại nhét vào tay hắn, nghiêm túc nói: "Lão đại, thật ra đây là điện thoại của anh."
"..."
Năm giây sau Hướng Hoài cầm lấy điện thoại, lành lạnh nói: "Vậy cậu còn nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi làm gì."
Lục Siêu: “?”
Cậu nhìn vào chiếc điện thoại mà mình mới mua được hai ngày, trong lòng rưng rưng nói lời từ biệt, sau đó lặng lẽ lùi lại phía sau.
Thấy cậu rời khỏi, ngón tay thon dài của Hướng Hoài bắt đầu gõ phím.
"Rì rì."
-
Tiết Tịch vừa hoàn thành xong một đề vật lý, thì thấy điện thoại rung.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, phát hiện là tin nhắn của Răng Khểnh.
Lục Đại Đại: [Đang làm gì vậy?]
Tiết Tịch cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa.
Cô là một học sinh, giờ này thì cô còn có thể làm gì?
Răng Khểnh thoạt nhìn cũng rất thông minh, tại sao lại hỏi một câu thiểu năng như thế này?
Loading...
Nhưng cô vẫn từ tốn trả lời.
Học tập: [Đang học.]
Lục Đại Đại: [Vậy em đừng nói chuyện nhiều với người khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.]
Trong đầu Tiết Tịch tự đặt ra một dấu chấm hỏi: “?”
Người khác ở đây là ai?
Cô trả lời "Được". Sau đó, tiếp tục quay lại làm đề.
Sau hai tiết tự học, Tiết Tịch trở lại phía lớp học, trên đường nhìn thấy mọi người chỉ trỏ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/1765482/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.