Edit: Rebecca Sugar.
Vân Lộ Tinh kì quái nhìn anh một cái, chậm rì rì nói: "Nhưng mà em còn chưa đồng ý đâu~."
Khi cô nói chuyện, giọng điệu du dương, âm cuối thường kéo dài, trong giọng nói ra vẻ khó hiểu pha lẫn một tia đắc ý khi đùa dai, so với lên án thì càng giống như làm nũng hơn.
Cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Phong Miên nở nụ cười. Anh cũng không bực, chỉ nhéo tay Vân Lộ Tinh, học ngữ khí của cô nhắc nhở: "Nhưng trước kia em đã đồng ý anh rồi."
Vân Lộ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, không vui chút nào: "Chuyện đời trước em quên hết rồi. Hơn nữa sau khi trọng sinh anh còn làm em sợ, em nhát gan."
Cô nhớ rõ cảnh khi nãy trên sân thượng, Kỳ Phong Miên cố tình dọa mình, trong lòng không vui chút nào. Vân Lộ Tinh xoay chuyển tầm mắt, cố ý cường điệu thêm: "Tóm lại là bây giờ em không muốn ở bên anh nữa."
Kỳ Phong Miên nhìn cô không giấu nổi vẻ hưng phấn, bất động thanh sắc nói: "Thật ư? Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh đây?"
Vân Lộ Tinh xù lông đáp: "Anh dọa em thì phải xin lỗi em nha."
Cô cảm thấy Kỳ Phong Miên dù có cố tình hay không thì cũng sẽ không xin lỗi.
Kỳ Phong Miên lập tức lưu loát xin lỗi, ngữ khí thành khẩn: "Thật lòng xin lỗi em. Kỳ thái thái có thể tha thứ cho anh không?"
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: "Vậy anh cầu xin em đi." Cô còn canh cánh trong lòng chuyện trên sân thượng khiến bản thân mất mặt, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ban-trai-deu-muon-chet-cung-toi/168295/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.