Chương trước
Chương sau
Nguyễn Đường đi tới chỗ ven hồ của nhóm Thi Minh Húc trước vì nơi đó xa nhất, đi từ ngoài vào đã thấy mập mờ bóng cá sấu cùng một số loại chim đang chờ bắt cá.

"Mỗi khi đến buổi chiều sẽ có rất nhiều động vật lớn đến đây uống nước, khi đó chỗ này sẽ cực kỳ hỗn loạn." Đây là kết luận mà Khâu Minh đưa ra sau hai ngày quan sát.

Nguyễn Đường gật nhẹ đầu, hệ sinh thái khu vực này được hoàn nguyên dựa theo rừng nguyên sinh ở trái đất cổ, hồ này là nguồn nước quan trọng của cả khu, hầu hết các loài động vật lớn đều chọn tới đây uống nước, nhóm hai người họ lựa chọn rời xa khu này đến khu núi đá là một lựa chọn chính xác.

Vì lý do an toàn nhóm khách mời leo lêи đỉиɦ núi gần đó để quan sát tình hình bên hồ. Có rất nhiều loài động vật đến đây uống nước, ngoài hổ báo các loại còn có dê, trâu rừng, hươu và lợn rừng vân vân, không chỉ đa dạng về chủng loại mà ngay cả số lượng cũng rất nhiều. Những loài động vật này trong mắt Nguyễn Đường chính là những món ăn tuyệt vời đầy đủ sắc hương vị.

"Ngày mai bắt đầu đi săn đi, chúng ta cần một con trâu lớn hai con dê, hai con hươu non và ba con lợn rừng." Nguyễn Đường vừa nói vừa đảo mắt qua lũ chim nước xẹt qua mặt hồ, "Trứng chim cũng phải chuẩn bị nhiều."

"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi." Khâu Minh vỗ ngực đồng ý. Tuy phải bắt động vật cỡ lớn nhưng đối với một chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm như y thì không có vấn đề gì quá lớn.

Như vậy là phần nguyên liệu thịt đã được giải quyết, tiếp theo phải tìm một số loại thức ăn chay và hoa quả để phối hợp.

Nguyễn Đường đi cùng nhóm Tào Tuấn đến vùng đồng cỏ tìm được khoai lang và khoai tây, thêm vào ớt và dâu lúc trước nữa nên cũng coi như có thu hoạch khá tốt. Thế nên Nguyễn Đường quyết định để Trần Dương và Tào Tuấn chuẩn bị những thứ này nhiều một chút để ngày kia bắt đầu làm tiệc.

Tiếp đó bọn họ đi tới nơi Trần Nguyên Võ và Cố Nham ở, nơi đây đâu đâu cũng có cổ thụ chọc trời, ánh mặt trời chiếu xuống rất ít nên mặt đất dính nhớp đầy bùn, nhưng nơi đây lại chính là nơi mà nấm rừng sinh sôi mạnh nhất. Anh cẩn thận tìm bốn xung quanh rồi phát hiện ra dưới gốc cổ thụ có mấy hàng nấm mọc.

Có vẻ như hệ sinh thái nơi đây hoàn toàn được viện khoa học hoàn nguyên nên chỗ nấm kia không khác gì lúc thường họ ăn, không phải là loại nấm sặc sỡ có độc, bảo sao tổ chương trình đảm bảo động thực vật ở đây an toàn chắc như đinh đóng cột.

"Chỗ đó là nơi hai người ở sao?" Nguyễn Đường tò mò ngắm nhìn một căn nhà xinh xắn nằm dưới tán một cây cổ thụ cao lớn.

Ngôi nhà cây kia ngoài phần khung được gia cố bằng dây thừng còn có một lớp "áo" bằng lá cây, nhỏ nhắn mà rất tỉ mẩn, nếu không nhìn kỹ còn không phát hiện ra có một căn nhà cây như thế tồn tại.

"Đúng, đây là chỗ tôi với anh Cố cùng nhau dựng." Trần Nguyên Võ cười ha ha nói, y không có nhiều điểm tốt lắm chỉ có mỗi cái sức mạnh dồi dào, giúp được Cố Nham chút việc là vui lắm rồi.

"Thích nhà cây hả?" Hạ Vân Sâm nhỏ giọng hỏi.

"Không mà, nhà gỗ của chúng mình như vậy là ổn, em chưa thấy nhà cây bao giờ nên tò mò chút thôi." Nguyễn Đường nhanh chóng lảng sang chuyện khác, nhanh nhanh để Trần Nguyên Võ và Cố Nham lấy một ít nấm chuẩn bị cho tiệc.

Cơ mà đúng lúc đó lại có một cái bóng đen rớt từ trên cây xuống, đúng chỗ Nguyễn Đường đứng, anh kinh hãi mấy giây chưa kịp phản ứng thì Hạ Vân Sâm đã đứng chắn trước mặt anh rút dao găm ánh sáng vung về phía bóng đen.

Chỉ thấy ánh trắng lóe lên một cái bóng đen đã đứt làm đôi, máu tanh hôi bắn lên mặt Nguyễn Đường và Trần Nguyên Võ đứng ngay cạnh.

Nguyễn Đường đơ mặt nhìn về chỗ thứ màu đen rơi xuống, hóa ra đó là một con rắn màu xanh đậm to phải bằng cánh tay người phụ nữ, không hiểu sao lại rơi từ trên cây xuống để rồi phải nhận kết cục chia thân hai ngả.

Nếu rắn đã tự đưa mình đến làm thức ăn thì không thể để phí, cho nên Nguyễn Đường bảo Cố Nham thu xác con rắn đi.

[Mộng Lâm Bạch: Má, con này xấu quá đi mất. Đường Đường tính lấy nó làm đồ ăn hả?]

[Đạm Cổ: Mặt tôi vẫn hơi rát nên tôi cảm thấy Đường Đường nói cái nào ăn được là nó ăn được thật á.]

[Phong Giang Vãn Ngâm: Người học lịch sử cổ địa cầu tới giải đáp thắc mắc cho mọi người đây, loài động vật này được gọi là rắn, ăn được, nghe nói là còn ăn ngon là khác, không biết có thật không...]

[Vườn lan mờ ảo: Tôi có đọc qua một cuốn sách cổ bảo là rắn có thể tu luyện thành tinh rồi biến hình làm một mỹ nhân nữa cơ.]

[Ma Ma thích ăn bắp: Lầu trên... Cái bạn đọc phải chắc là tiểu thuyết á...]

Khán giả vô cùng hứng khởi thảo luận, còn phía này có hai người bị máu rắn bắn đầy mặt là Nguyễn Đường và Trần Nguyên Võ thì không ổn cho lắm. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm của hành tinh xanh khá lớn, ban ngày nhiệt độ rất cao thành ra cái mùi máu rắn rất hôi làm họ không chịu được.

Vốn định qua xem chỗ của Phán Phán và Ngô Sa Sa nhưng giờ cái cảm giác dính nhớp trên người khó có thể chấp nhận, suy nghĩ một hồi Nguyễn Đường quyết định đi tắm.

"Phán Phán với Sa Sa bắt mấy loài động vật nhỏ như gà với thỏ nhé, thêm mật ong với nhộng nữa là đẹp."

Tuy chỗ Tra Phán Phán không có động vật cỡ lớn mà vẫn có một số loài động vật nhỏ nên Nguyễn Đường dựa theo những gì hai cô gái kể để phân công công việc, anh còn dặn thêm: "Ong là loài vật có tập tính bầy đàn, khi bị kích động chúng sẽ tấn công nên người nhớ mặc kín chút, đầu tiên là đốt lửa lấy khói đuổi ong rồi mới thu tổ."

Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa gật đầu nói: "Được."

Vậy là về cơ bản đã giải quyết được vấn đề nguyên liệu, Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm cùng nhau về nơi dựng trại của hai người chuẩn bị đi tắm một cái.

Hạ Vân Sâm vốn định lấy chậu nhựa ra suối múc nước cho Nguyễn Đường tắm trong nhà gỗ, cơ mà Nguyễn Đường ngại đi đi lại lại phiền mà cũng không sạch nên qua suối tắm luôn.

Hạ Vân Sâm không khuyên nổi nên đành phải nghe anh, hắn ấn một nút trên máy liên lạc điều khiển camera đi ra chỗ khác.

Nguyễn Đường cởϊ áσ vui vẻ lao mình xuống suối, nước suối mát lạnh dễ dàng tưới tắt oi bức ngày hè cũng như rửa trôi mùi máu rắn hôi tanh, anh cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Đến khi Hạ Vân Sâm cầm quần áo của Nguyễn Đường ra đã thấy anh cởϊ áσ dính máu, chỉ mặc mỗi một cái quần đứng dưới suối nước, làn da trắng sứ lấp lánh dưới ánh mặt trời, tóc dính nước nên rũ xuống ôm lấy vầng trán, hai bên má có hai lúm đồng tiền xinh xinh, một người đang nghiêm túc bỗng chốc trở nên trẻ con và hoạt bát hơn nhiều, càng nhìn Hạ Vân Sâm lại càng bị hấp dẫn.

"Anh Sâm, em nhớ là người anh cũng bị máu bắn lên, hay là anh cũng xuống dưới này tắm chút đi?" Nguyễn Đường thấy Hạ Vân Sâm cầm đồ để thay nên cười cười rủ hắn xuống tắm chu.ng.

Hạ Vân Sâm nhìn theo một giọt nước lăn từ tóc Nguyễn Đường xuống ngực anh, cứ lưu luyến mãi chỗ xương quai xanh thanh mảnh, mắt Hạ Vân Sâm hơi tối lại, hắn khàn khàn trả lời: "Lưng em có chỗ bị máu rắn bắn lên chưa rửa sạch, để anh qua giúp em cọ."

"Được thôi." Nguyễn Đường không nghi ngờ gì mà lập tức đồng ý.

...

"Này (#"O′) anh Sâm anh sờ chỗ nào vậy!"

"Lỡ tay..."

"Này (#"O′) sao anh lại..."

"Suỵt, tập trung chút nào." Hạ Vân Sâm cúi người hôn lên môi người yêu cứ nói nãy giờ.

Trong khoảnh khắc, những tiếng lép nhép mờ ám lẫn vào cùng tiếng róc rách suối chảy.

Mà khán giả đang xem livestream còn tưởng được xem nam thần cởϊ áσ, kết quả chỉ được ngắm sông núi phương xa, khu bình luận lập tức gào lên đau đớn.

[Thất Cửu Mạch Nhiễm: A A A A thả tôi ra!! Tôi muốn xem nam thần đi tắm!!!]

[Tiền vàng rơi xuống: Tôi muốn coi nam thần nghịch nước cơ. Quay ống kính ra chỗ khác sẽ khiến tỉ lệ người xem giảm mạnh đó biết không! Tổ chương trình chết tiệt có lên được không hả?!].
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.