Chương trước
Chương sau
Hạ Tử Di mơ màng tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn xung quanh, lông mày cô từ từ nhíu lại khi nhìn căn phòng, chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu? Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh lần nữa, không nhìn kĩ thì thôi chứ nhìn kĩ làm cho cô ngạc nhiên vô cùng. Đây chẳng phải phòng của Phong Đinh Mặc sao? Cô lắc đầu, không phải đâu.
Hạ Tử Di nhíu chặt lông mày, thế quái nào mình lại ở đây? Cô lại nhìn một lần nữa, thì cô bất ngờ thấy trong phòng tàng hình cô, quái lại tại sao hình mình lại nhiều như vậy? Hình lúc mình ở bên nước ngoài cũng có?
Hạ Tử Di ngồi dậy, bước xuống giường, đi nhìn từng hình rồi lại nhíu mày, cô lại nhìn ra cửa sổ, cô trợn mắt nhìn cửa sổ đóng đang đóng chặt, lại càng nhíu mày chặt hơn đi lại cửa sổ, nó được đóng chặt đến độ chắc chắn cô không thể ra được. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Hạ Tử Di quay người về cánh cửa phòng, cô cầm nắm cửa vặn cỡ nào cũng không ra. Hạ Tử Di bực thật rồi, cố gắng vặn ra cách nào cũng không được. Hạ Tử Di ngồi bệt xuống nền nhà thở vì mệt, cái chuyện quỷ gì đây? Ai là người nhốt cô vào đây. Cô không thể chịu nổi khi bản thân bị nhốt như vậy, cô hét lên:
“ THẢ TÔI RA”
Thì bỗng cách cửa mở ra, cô ngước lên nhìn, cô trợn mắt khi thấy Phong Đinh Mặc đứng trước cửa. Trong lòng nỗi lên một trận bất an, cô đứng dậy đối diện với Phong Đinh Mặc, giọng không một chút độ ấm nói:
“ Anh đang muốn làm cái quái quỷ gì vậy hả?” Phong Đinh Mặc chỉ nhìn cô cười rồi vòng qua cô đi đến ghế shopha trong phòng ngồi xuống, rất tỉnh móc đuối thuốc ra để hút.
Hạ Tử Di mắt nhìn anh lạnh đi vài phần, cô đi lại, đứng đối diện anh nói:
“ Thả tôi ra” Phong Đinh Mặc vẫn rất bình tĩnh hút thuốc rồi nói:
“ Em ngồi xuống trước đi rồi chúng ta cùng nói chuyện”
“ Tôi không có gì để nói với anh cả! Thả tôi ra”
“ Em chắc là em không có gì để nói?” không hiểu sao khi nghe anh hỏi câu này nỗi bất an cô càng tăng nhưng cô vẫn bình tĩnh nói:
“ Tôi chắc, giờ thì thả tôi ra”
“ Thả em ra thì cũng được nhưng tôi nghĩ chắc em cũng sẽ chẳng muốn rời xa tôi đâu” Hạ Tử Di nhíu mày nói:
“ Anh nói vậy là có ý gì?” Phong Đinh Mặc cười nhếch môi, cầm điện thoại đưa cô rồi nói:
“ Em tự mình coi đi”
Hạ Tử Di nhíu chặt lông mày, giựt điện thoại trên tay anh. Khi cô vừa nhìn vô, người cô đã run bần bật, ánh mắt thù hận bắn về phía anh nói:
“ Anh...anh sao có thể bắt ba mẹ tôi nhốt vào đây hả?”
“ Dù là anh bắt nhưng anh vẫn sẽ không ngược đãi ba mẹ vợ” Hạ Tử Di cầm chặt điện thoạt như muốn bóp nát nó ra, cô nhìn chằm chằm anh, cô phải giữ bình tĩnh để nói:
“ Anh muốn gì?” Nhận được câu hỏi ưng ý, Phong Đinh Mặc nhìn cô cười tươi rồi nói:
“ Em thật thông minh, mà anh thì thích những người thông minh. Anh muốn em đăng kí kết hôn với anh” Hạ Tử Di nghe xong câu trả lời, thực sự làm cô đứng không nỗi, cô tức đến độ muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ nhưng vì muốn cứu ba mẹ cô đành cắn răng đồng ý:
“ Được tôi sẽ đăng kí kết hôn với anh” Phong Đinh Mặc nghe câu trả lời cực kì hài lòng lại nói tiếp:
“ Tốt, ngày mai chúng ta sẽ đăng kí kết hôn”
“ Còn ba mẹ tôi?”
“ Anh sẽ sắp xếp cho ba mẹ em ở một biệt thự thật đẹp”
Hạ Tử Di tức muốn phụt máu, nếu là như vậy thì không phải vẫn trong tầm kiểm soát của anh ta sao? Cô nói:
“ Anh tính nuốt lời à? Đáng lẽ tôi đồng ý thì anh phải trả tự do cho họ”
“ Tất nhiên họ vẫn được tự do nhưng anh vẫn kiểm soát, nếu để họ tự do mà anh không kiểm soát anh thấy không yên tâm chút nào” Hạ Tử Di trợn mắt, cô thật ngu khi đồng ý mà. Phong Đinh Mặc nhìn thấy cô đang uất hận nhìn anh, anh cũng bỏ qua vì anh chỉ muốn mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình kể cả cô. ( đù, dễ sợ)
Phong Đinh Mặc đứng dậy tiến lại gần cô, kề sát vào người cô, hít mùi hương quen thuộc cũng đủ làm người anh phản ứng nhưng anh phải kiềm chế. Anh ghé sát vào tai cô, thổi hơi rồi nói với giọng tà mị vô cùng:
“ Không ngờ sau nhiều năm như vậy em đã đẹp lên rồi nhỉ?” nói đến đây anh lấy tay vuốt tóc cô.
Hạ Tử Di nhíu chặt lông mày né ra khỏi người anh, nhìn chằm chằm rồi nói:
“ Anh đừng nghĩ tôi đồng ý kết hôn với anh thì anh làm gì cũng được”
Phong Đinh Mặc chỉ cười rồi đút tay vào túi quần, vòng qua cô ra ngoài cửa, trước khi vào qua người cô anh còn để lại một câu:
“ Đến lúc đó anh sẽ có cách làm em ngoan ngoãn. À, em cũng chẳng thoát ra khỏi đây được đâu nên đừng cố sức mà thoát” nói xong anh đóng cửa ra khỏi phòng.
Hạ Tử Di nắm chặt nắm tay đến độ muốn bật máu, cô đang cố cắn chặt răng để những giọt nước mắt đang muốn tuôn chảy ngược vào trong nhưng dù đã cố gắng nước mắt vẫn chảy. Cô ngồi bệt xuống sàn, nước mắt không ngừng tuôn, không lẽ cuộc sống của cô cứ dính chặt lấy anh vậy sao?
Hạ Tử Di đặt tay lên ngực, chỉ biết ôm chặt như an ủi, tim à, thôi nào, đừng đau nữa, 5 năm là quá đủ rồi. Cô mệt mỏi rồi, cô thật sự mệt mỏi lắm rồi. Nước mắt cứ tuôn, cô cứ ngồi đó thất thần cả buổi đến khi cửa phòng mở ra lần nữa.
Hạ Tử Di vội chùi đi nước mắt vì cô không muốn ai biết mình yếu đuối, cô bình tĩnh trở lại, đứng dậy quay đầu lại nhìn xem ai vào. Khi cô quay lại chỉ thấy một cô hầu mang đồ ăn đang bay khói nghi ngút vào.
Cô hầu chỉ im lặng nhìn cô một chút không lâu rồi đi tới bàn để đồ ăn xuống sau đó cung kính nói:
“ Mời phu nhân dùng bữa”
Hạ Tử Di nhìn đồ ăn rồi lại nhìn cô hầu, cô thật sự nuốt không vô mà. Cô chỉ đành nói:
“ Tôi ăn không vô nên cô mang đi đi”
“ Ông chủ có dặn phải chờ phu nhân ăn xong mới mang đi được còn nếu phu nhân không chịu ăn nữa thì sẽ giết hết đầu bếp”
Hạ Tử Di trợn mắt nhìn cô hầu, anh ta tính bắt ép cô sao? Quá đáng. Cô đành hậm hực cầm đồ ăn cô hầu mang lên mà ăn, cô đây ăn ăn cho hết gia phả nhà anh nè!!!
Sau khi ăn với một tâm trạng như có thù oán với đồ ăn, cô đã ăn xong. Cô hầu chỉ việc chờ cô ăn xong rồi đem xuống. Quăng cô một mình trong phòng lần nữa, cô trừng mắt nhìn chằm chằm cái cửa, nếu ánh mắt có thể phá sập cách cửa hay giết người thì cái nhà này đã bị phá banh cùng với xác người lai láng.
Hạ Tử Di bực bội đành bật ti vi ngồi xem, cô cứ dáng con mắt vào ti vi còn tay không ngừng bấm qua kênh, cô đành bấm đại một kênh nào đó coi đại. Ai dè bấm đại ngay kênh hai thằng con trai đang hôn nhau, ôi cha mẹ ơi, cái quái quỷ gì thế? Vậy mà cô vẫn dáng con mắt vô mà coi cho được nhưng cuối cùng cô cũng không phải hủ nữ nên đành bấm kênh khác coi.
Hạ Tử Di bấm một hồi lại bấm ngay kênh hai đứa coi gái cổ đại đang hôn nhau đã vậy còn cởi đồ, ôi mẹ ơi, thế là cô ngồi coi luôn. Cô đây là người mê bách hợp, nên mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình. ( khụ khụ)
Cô cứ đắm chìm trong thế giới bách hợp của mình mà không nghe thấy tiếng mở cửa.
Phong Đinh Mặc cố gắng giải quyết hết mọi thứ trong công ty để trở về nhà để nhìn cô mà thôi. Chứ ở công ty đầu óc anh tàng hình bóng cô và mùi hương của cô, nên anh rất nóng lòng về nhà ôm cô và nhìn thấy cô. Khi anh nhanh chóng lái xe về nhà rồi nhanh chóng bước lên thẳng lầu, vừa mở cửa ra nụ cười anh đã bị dập tắt hay vào đó là gương mặt đen ơi là đen.
Phong Đinh Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình đang bật hai đứa con gái quấn quýt nhau cùng với tiếng rên rỉ, mặt an càng đen hơn khi nhìn thấy cô đang rất phấn khích. Được rồi anh chẳng cần chờ đến lúc kết hơn nữa. Bây giờ làm luôn đi! (
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.