Trong đêm mưa tầm tà như thế mà anh người đàn ông cô cô yêu vứt bỏ cô ngồi trong công viên với nỗi đau. Nhớ lại cảnh vừa nãy, chỉ khiến lòng cô âm ỉ đau.
Cô còn nhớ hôm qua anh còn hứa sẽ bên cô rồi hôm trước còn hứa chỉ yêu mình cô, rồi còn hứa...
Cô nhớ rõ những lời hứa của anh, từng câu một cứ như ghim sâu vào não. Cô bây giờ ngồi chật vật khóc dưới mưa.
Cô nhớ vừa nãy cô còn đang rất vui vẻ ăn mặc tum tất, đẹp đẽ để cho anh bất ngờ. Thế nhưng cô vừa chạy đến nhà anh, thì cô thấy cổng không khóa, trong lòng bỗng dấng lên nỗi bất an.
Cô mở cổng từ từ bước vào, vừa bước vào tới cửa phòng khách thì đã nghe tiếng thở dốc của nam nữ. Cô liền nghĩ nhưng rồi khiếp sợ với suy nghĩ của mình, cô lắc đầu, mở hé cửa.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong khiến chút xíu nữa cô đứng không vững mà ngã nhào ra sau. Cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại, nước mắt tuôn không ngừng.
Trong sopha cô thấy đôi nam nữ trần truồng không ngừng quấn quít nhau. Phát ra những tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt nhưng đối với cô tiếng rên rỉ này làm cô đau lòng đến độ ngực cực khó thở. Người trên sopha không ai khác là người cô yêu thương Phong Đinh Mặc còn người phụ nữ kia cô không biết.
Cả người Hạ Tử Di run bần bật, cô gáng lồm cồm bò dậy chạy như bay ra ngoài. Cô thật không muốn nghe thêm một tiếng nào nữa.
Cô chật vật đi trên đường mà không biết nên đi đâu. Bỗng trời lại đổ cơn mưa, mưa rất to như đang xối thẳng vào mặt cô để tát cho cô tỉnh.
Người cô thẫn thờ đi đến công viên rồi tìm ghế đá ngồi xuống, cô ngồi đó ngước mặt lên hứng những cơn mưa đang không ngừng to lên. Dù rất đau nhưng sao đau bằng nỗi đau trong lòng cô?
Cô ngước mặt lên, trong đầu lên không ngừng hiện lên hình ảnh của anh cười ấm áp, hứa hẹn với cô... Bây giờ có lẽ đã hóa theo mây gió rồi nhỉ?
Cô cười bản thân mình rồi lại gào khóc trong màn mưa, cô lúc trước không thích mưa lắm nhưng bây giờ cô lại cảm thấy như nó đang an ủi cô. Nó muốn cô gào thét lên và khóc rồi nó sẽ lau nước mắt cho cô và cũng không để ai nghe cô đang gào thét.
Sau khi khóc cho đã, mưa cũng tạnh, cô mới lững thẫn bước về căn hộ của mình. Cô mở cửa bước vào nhà, khóa trái lại, bước vào phòng ngủ rồi lăn ra ngủ,mặc cho cả người ướt sủng.
Tuy cô đã nằm xuống rồi nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi, cô cứ vậy mà cuộn người lại nằm khóc cho đến khi ngủ quên đến sáng.
Cô nằm trên giường, thật ra cô đã thức từ sớm và bây giờ đang cảm thấy mắt như sưng vù lên. Hạ Tử Di liếc nhìn quanh phòng không một chút ánh sáng của mình, chỉ biết thở dài rồi từ từ ngồi dậy.
Tiếc rằng hình như cô bị cảm rồi, cũng đúng thôi dằm mưa như vậy mà không cảm thì cô là thánh rồi. Cô cố gắng ngồi dậy để đi vào phòng tắm.
Mới đứng được dậy thì đầu óc nhức vô cùng nhưng cô vẫn gánh lết vào phòng tắm.
Sau khi cô vào được phòng tắm, cô bật máy nước nóng rồi xả nước vào bồn, cô cởi đồ ướt quăng qua một bên rồi bước vào bồn tắm. Ngăm được trong bồn tắm được một lúc thì nước mắt cô lại rơi. Cô khóc một hồi lâu khi nước gần sắp nguội thì cô mới ngồi dậy tự tát nước vào mặt mình rồi tự nói với bản thân:
“ Mày làm sao vậy Hạ Tử Di? Mày khóc nhiều như vậy cho ai xem? Mày khóc nhiều như vậy chỉ tổ làm bản thân tổn thương thôi dù sao thì mày biết là người ta hết yêu mày rồi! Tuy biết mày rất buồn và rất đau nhưng nếu mày cứ nằm trong đây mày khóc thì cũng không ai quan tâm cả!!”
Tự nói với bản thân mình như thế, cô cảm thấy cũng ổn được một phần nào đó. Nếu giờ cô không lo cho bản thân thì ai lo cho cô bây giờ? Nghĩ thông suốt, cô bước ra khỏi bồn tắm, lau người, mặc đồ, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Đầu tuy hơi nhức và choáng váng nhưng không sao cô tự mình làm mọi thứ vẫn được. Cô bước ra phòng bếp tự lấy đồ làm cháo.
Khi cô đang ăn tô cháo thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô đành phải đứng dậy và lết vào phòng ngủ để lấy điện thoại, khi cô cầm điện thoại lên và thấy trên điện thoại hiện cái tên mà làm trái tim cô thắt lại, đau đến cực liệt.
Tay cô run bần bật lướt qua nút trả lời, rồi áp vào tai mình. Một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên:
“ Tiểu Di, nay đi chơi với anh nha?”
Chẳng hiểu sao vừa nghe giọng nói của anh thì nước mắt cô như vỡ òa mà tràn ra ngoài không ngừng nhưng cô lại cố không cho anh biết. Cô cố gắng chỉ giọng mình bình tĩnh nhất có thể để nói:
“ Không...em...không đi đâu!”
“ Giọng em làm sao vậy? Em bị ốm sao? Có cần anh qua nhà em không?” Hạ Tử Di nước mắt lại tuôn rơi, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ không ngừng ngại kêu anh đến đây nhưng bây giờ thì cô không muốn dựa vào anh nữa và cô nghĩ nên kết thúc sớm với anh thì hơn. Đang lúc cô em lặng thì bên kia truyền sang một giọng nữ:
“ Anh, anh hứa dẫn em đi ăn rồi mà? Sao giờ còn gọi cho ai nữa?” Rồi sau đó cô chỉ nghe tiếng tút dài trên điện thoại.
Cô ngồi bệt xuống sàn, mắt nhìn màn hình điện thoại mà nước mắt vẫn cứ tuôn. Một hồi lâu sau đó, cô mới định đứng dậy đi thì nghe tiếng điện thoại vang lên lần nữa, khỏi nhìn cô cũng biết là ai. Tay cô run run lướt qua nút gọi. Áp lên tai, giọng nói quen thuộc chuyền đến:
“ Tiểu Di à! Em đừng hiểu lầm, thật ra đó là em họ anh thôi “
Phong Đinh Mặc một tay ôm nữ nhân một tay áp điện thoại lên tai, một hồi lâu vẫn không nghe biết kia trả lời, trong lòng đâm ra bực mình nhưng vẫn nói giọng dịu dàng như ánh mắt cùng bàn tay còn lại đang không an phận:
“ Em sao thế? Sao không nói gì cả? Em bị ốm nặng vậy sao? “
Hạ Tử Dị nước mắt chảy dài trên gương mặt, cô cầm chặt điện thoại, cố làm cho giọng mình tự nhiê nhất có thể nói:
“ Đinh Mặc... em có chuyện... muốn nói “
“ Ừ em nói đi”
“ Mình... chia...tay đi” chỉ 4 từ đơn giản thôi nhưng nói chẳng hề dễ dàng gì với một người đang còn rất yêu sau đậm người kia. Khi cô nói xong bốn chữ đó, tim cô như thắt từng cơn, nước mắt chảy không ngừng, ngực khó thở chết đi được nhưng cô lại hy vọng, trong lòng cô đang có một hy vọng nhưng nó rất nhỏ, cô hy vọng anh nói không và chạy đến bên cô nhưng không, anh chỉ im lặng một lúc rồi nói:
“ Ừ, tùy em” sau đó là một tiếng tút thật dài. Cô gục ngã thật rồi, cô đau quá, lấy hai tay mình ôm chặt ngực, trái tim cô đau quá, cô không chịu nổi được cơn đau này, cô cảm thấy hàng ngàn vết dao đang đâm vào tim cô. Trái tim lại kịch liệt đập mạnh, cô tức ngực quá.
Hạ Tử Di ôm chặt ngực mình, đứng dậy chạy thẳng vào phòng tắm, xả những cơn nước lạnh tấu xương để nó che dấy đi nỗi đau trong lòng nhưng không nó chẳng dám bớt đi chút nào, cô tựa người vào tường lạnh lẽo, người cô trượt dài xuống, nước lạnh thì vẫn trên đầu chảy xuống, cô khóc nhiều đến độ bây giờ nước mắt nhưng khô lại, mắt cô vô thần nhìn về phía trước.
Cỡ thật lâu sau, cô cứ ngồi đó với nụ cười chua xót trên môi nhưng rồi cô cũng từng từng đứng dậy, cởi hết quần áo ra, lấy bông chà người chà xát lên người, cô chà đến khi cả người đỏ lên thì cô ngừng lại, sau đó cô lại vô thần nhìn tay đang đỏ lên của mình. Sau một lúc, cô sực tỉnh rồi tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Hạ Tử Di bắt đầu tỉnh táo hơn trước một tí, cô tắt vòi nước, rồi nhìn tay và cơ thể của mình, sao cô lại có thể hành hạ bản thân mình như vậy? Sao cô có thể vì một thằng đàn ông đã lừa dối mình mà để bản thân mình thân tàn ma dại như vậy? Không, không được cô buồn như vậy là đủ lắm rồi. Cô phải sống thật tốt, cô không thể tự hành hạ bản thân mình chỉ vì một kẻ lừa dối được. Tử Di nghĩ thông suốt tự mình đứng dậy nhưng có vẻ cô bị cảm thật rồi, đầu cô choáng váng quá nhưng cô sẽ không bạc đãi bản thân mình nữa.
Hạ Tử Dị thân thể lảo đảo đi ra khỏi phòng tắm và tiến đến tủ chọn đại một bộ đồ ngủ mặc vào. Cô càng ngày càng cảm thấy mắt mình cơ hồ choáng váng không thấy rõ vật gì nữa, cô gánh lết đến chiếc giường. Cô tự mình đắp chăn nhưng sau đó cơ đau đầu sập tới, cảm thấy thân thể cực kì cực kì khó chịu. Cô bây giờ chỉ có một mình chỉ biết nằm trên giường gáng chìm vào giấc ngủ và mong ngày mai cô sẽ bớt.
Đầu óc cô cơ hồ đau nhức cùng với thân thể khó chịu, mắt cô mơ màng mở rồi nhắm một lát thì cô chìm vào trạng thái hôn mê.
Trong cơ hôn mê cô không ngừng thấy những hình ảnh Đinh Mặc cùng cô gái kia lăn lộn trên giường, hai người còn cùng nhau nói những lời đường mật, cô còn mơ thấy anh vì cô gái đó mà c súng bắn vào tim cô. Sau đó anh lạnh lùng quay lại ôm cô gái kia bước đi bỏ lại cô một mình nằm đó.
Hạ Tử Di giật mình tỉnh giấc sau giấc mơ đó, người cô tuốt đầy mồ hôi, đặt tay lên tim đang đập kịch liệt nhưng chắc cô phải cảm ơn giấc mơ này nhỉ? Vì nó khiến cơn sốt của cô bớt đi một chút vì người cô chảy đầy mồ hôi.
--------- tg------
Cái này được không hả m.n =))))) hí hí hí ai thích thì nói au viết tiếp không thì khỏi viết nữa =)))))
Au tham hố viết nhiều truyện =))))) mấy truyện kia còn chưa đến đâu =))))))