Tam vương gia đứng tại chỗ, lưng cũng là có chút còng, gã mặt xám như tro tàn nhìn thanh đao trước mặt, hồi lâu sau như điên chạy ra ngoài kim điện.
Thiệu Khiêm đâu cho gã rời đi? Lúc Tam vương gia sắp chạy ra khỏi kim điện, thanh đao trong tay hắn trực tiếp ném về phía gã, độ chính xác của hắn đương nhiên không cần phải nói, Tam vương gia còn chưa chạy ra khỏi kim điện, đã bị Thiệu Khiêm ném đao đâm xuyên bả vai đóng trên cửa điện.
Tam vương gia bị đóng đinh trên cửa kêu la thảm thiết, lúc này gã nằm trên cửa điện, thậm chí ngay cả giãy giụa cũng không dám.
Đại thần và cấm quân ban đầu đi theo Tam vương gia cùng mưu phản ai cũng nằm rạp dưới đất không dám động có động tác, sợ mình động đậy một cái, sẽ khiến Thiệu Khiêm chú ý. Lỡ như sát thần này tâm trạng không vui, toàn bộ chém chết bọn hắn chẳng phải oan uổng?
Cơ mà, người đi theo Tam vương gia mưu phản lại có ai là oan uổng? Lúc này đơn giản chỉ là muốn cho mình một cơ hội sống thôi.
“Thật là chói tai.” Ứng Phỉ từng bước đi xuống bậc thang, sóng vai với Thiệu Khiêm nhìn Tam vương gia bị đóng đinh trên cửa điện lạnh lùng nói: “Trong triều ta chẳng lẽ không có một võ quan? Để một thư sinh tay trói gà không chật như Đới Hiên ra mặt, đúng là nể mặt các ngươi.”
Câu này của Ứng Phỉ, quả thật làm mặt của mọi người tại đây đều thay đổi. Ngài nói tay trói gà không chặt là Đới Hiên Đới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009271/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.