Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy hoảng hốt, sau đó nghe tiếng hò hét ầm ĩ bên tai, cùng với ngay bụng đột nhiên bị trúng một đòn nghiêm trọng, toàn thân giật lùi ra sau mấy bước.
"Bành nhị thiếu, sau này còn dám lo chuyện thừa của Bạch mỗ nữa, thì đừng trách Bạch mỗ không nên mặt Bành phu nhân." Người đàn ông mặc quân trang gọn gàng bị chưởng quỹ quán trà chặn lại, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn Thiệu Khiêm ngồi dưới đất xoa bụng.
"Cám ơn đã nhắc nhở. Bành mỗ ghi nhớ." Thiệu Khiêm ho khan hai tiếng được một người dìu đứng lên, hắn trở tay phủi bụi trên bụng lạnh lùng nói: "Như nhau, Bành mỗ cũng nhớ ơn một đá này của phó quan Bạch."
Người đàn ông họ Bạch hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hất tay chưởng quỹ đi ra ngoài.
"Thiếu gia, anh có đau không?" Gã sai vặt dìu Thiệu Khiêm sợ đến nỗi giọng nói đều có hơi run. Nếu trở về bị phu nhân biết thiếu gia nhà mình bị đánh, cậu... đau khổ da thịt thì cậu cũng không cần nói rồi, lỡ như thiếu gia bị đánh mạnh quá, nói không chừng sẽ trực tiếp bỏ mạng. Nghĩ đến đây, gã sai vặt còn run dữ hơn.
"Cậu run cái gì thế. Tôi không sao." Thiệu Khiêm đang xoa bụng, đồng thời đã bao trùm lực linh hồn lên, hôm nay bụng cũng chỉ để lại một vệt máu bầm mà thôi.
"Thiếu gia, anh tự dưng khiêu khích phó quan Bạch đó làm gì chớ." Giọng của gã sai vặt cũng chứa nức nở: "Anh cũng không phải không biết, phó quan Bạch là thân tín của đại soái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009247/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.