Tống Đạo tuy triền đấu với Lâm Cương nhưng vẫn quan tâm động tác của Thiệu Khiêm, khi thấy cậu dương đông kích tây thì lớn tiếng vỗ tay tán thưởng: "Búp bê thật lợi hại."
Lâm Cương quả thực cực hận Tống Đạo, rõ ràng đang đấu pháp với mình đấu pháp mà vẫn phân tâm quan tâm vật khác, đây... đây... đúng là chú nhịn được mà thím thì không*.
*câu gốc là "thím nhịn được mà chú thì không nhịn được"nghĩa là "vậy mà nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa" câu này là từ Tam Quốc Diễn nghĩa do Tào Tháo bá chiếm thiếm của Trương Tú lại giết Trương Tế, Trương Tú cảm thấy không thể nhịn được nữa nên khởi binh tạo phản
IQ mấy trăm năm không online của Lâm Cương cuối cùng cũng bình thường một lần, hắn liên tiếp đánh ra mấy lá bùa, thừa dịp Tống Đạo không chú ý thì trộn lẫn một lá khác, khiến Tống Đạo sau khi tránh thoát mấy lá bùa thì đột nhiên cảm thấy mình không còn cách nào nhúc nhích, mắt khẽ nhìn xuống mới thấy chân mình cư nhiên đạp lên một lá bùa vàng, nhận ra chính là lá bùa này cố định anh ngay tại chỗ.
"Khà khà." Lâm Cương thấy Tống Đạo bị chế trụ thì nhe răng cười nói: "Xem bố mày có chỉnh chết mày không."
Thiệu Khiêm thấy Lâm Cương cư nhiên chế trụ Tống Đạo chẳng biết tại sao trong lòng cư nhiên khó hiểu mọc lên cảm giác vội vàng xao động, thậm chí hắn còn nghĩ Lâm Cương còn dám làm tổn thương Tống Đạo hắn nhất định phải khiến hắn chết không yên lành.
"Phân tâm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009178/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.