"Chúng ta mỏi mắt mong chờ." Tống Đạo nghe thấy Lâm Cương nói thắp nhang cho lão gia tử thì trong lòng rùng mình, đừng nói hắn phát hiện cái gì rồi? Có điều không sao cả, nếu búp bê nghe thấy những gì bọn họ nói, chắn chắn sẽ không vội vàng đi ra đâu.
Chỉ là...
Nói thật, Tống Đạo cũng lo lắng cho búp bê, lỡ đâu búp bê của anh bị súc sinh Lâm Cương kia bắt thì sao đây? Lỡ đâu búp bê của anh nhân cơ hội bỏ đi thì sao đây? Không, sẽ không. Tro cổ của búp bê còn trong trong tay mình, cậu không thể nào để tro cốt của mình nằm trong tay người khác.
Tuy những suy nghĩ này anh hiểu rõ trong lòng, nhưng nhịn không được phiền não cực kỳ, vẫn là mau chóng giải quyết xong chuyện, sau đó đón búp bê trở về, sau đó cũng sẽ không xa cách búp bê xa một bước.
Lâm Cương đã sớm chú ý tới bên cạnh Tống Đạo không có cậu thiếu niên kia, chắc là Tống Đạo đã giấu đi rồi. Nghĩ tới đây hắn lại hối hận không thôi, vừa rồi nên đoạt lại ba lô của Tống Đạo xem thử, coi có phải thiếu niên kia bị giấu trong đó không. Cũng quái thật vừa rồi bắt được nhược điểm của Tống Đạo quá mức hí hửng, thế cho nên khiến hắn quên sạch thiếu niên mình tâm tâm niệm niệm.
Thiệu Khiêm nghe động tĩnh bên ngoài thì chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, lá bùa Tống Đạo để lại đã không có tác dụng, sau khi hắn vận dụng lực linh hồn thu nhỏ chính mình, thu liễm âm khí rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009174/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.