Giang Nhiên vốn tưởng rằng tối nay cậu lại sẽ rối rắm lo âu không ngủ được, kết quả, nghĩ nghĩ, lại một lần nữa bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên Giang Nhiên làm là ngồi dậy nhìn quanh không gian của mình. Nhìn thấy đồ vật quen thuộc, cậu nháy mắt yên tâm. Vừa định ngủ nướng tiếp, không ngờ, người còn lại trong phòng đã mở miệng.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói hơi khàn khàn của Lâm Khiêm truyền tới.
Lâm Khiêm vốn tưởng rằng động tác của mình rất nhẹ, sẽ không làm ồn đến cậu, không ngờ đối phương lại cảnh giác như vậy, lập tức phát hiện ra động tĩnh của anh.
“Ừm, anh cũng tỉnh rồi, vất vả cho anh.” Giang Nhiên nói.
Lâm Khiêm đêm nay gần như không ngủ, nhưng anh không phản bác lại lời này, mà day day trán: “Không sao, quen rồi.”
Nói rồi, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “6 giờ hơn rồi, có muốn xuống dưới rèn luyện một chút không? Tôi nhớ cậu lúc trước thích chạy bộ buổi sáng.”
Giang Nhiên nằm yên: “Không, bên dưới toàn là phóng viên, tôi không ra ngoài đâu.”
“Ừm, vậy tôi đi rèn luyện một chút.” Lâm Khiêm nói.
“Máy chạy bộ ở phòng bên cạnh, nếu anh không muốn ra ngoài thì cứ ở trong nhà rèn luyện, tôi ngủ thêm lát nữa. Tủ lạnh có đồ ăn, đói thì tự nấu mà ăn. Không cần làm phần tôi.” Giang Nhiên nói.
Lâm Khiêm đứng dậy, liếc nhìn người trên giường: “…Được.”
Anh vẫn luôn không thể hiểu nổi tâm lý của những người ngủ nướng, rõ ràng đã tỉnh rồi, mà vẫn muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-tinh-day-deu-o-hien-truong-vu-an/4906388/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.