Bông tuyết nhỏ bị thế lực tà ác bắt đi rồi, chỉ có phu quân của nàng mới có thể cứu nàng thôi.
“Muốn cứu nàng ta sao? Tới thung lũng Ác Ma đi.” Một làn sương đen nói.
Sương đen không ngờ lại có chín người tới cùng một lúc, nó trợn tròn hai mắt.
“Ta là phu quân của nàng ấy.”
“Tôi cũng thế.”
“Ta mới là phu quân của nàng ấy!”
Chín người đàn ông trăm miệng một lời.
Sương đen: “…………”
Họ đều đeo mặt nạ, kiểu tóc khác nhau, quần áo khác nhau.
“Này mấy chú ơi, mấy chú tới hóng hớt gì đấy? Người bị bắt là bạn gái tôi cơ mà.” Hách Liên Nhuận mở miệng nói, cảm giác đầu mình mọc lên mấy cái sừng dài ngoằng.
Dạ Nhuận lạnh mặt không nói lời nào, ánh mắt đầy sát khí.
Mộ Dung Nhuận xì một tiếng, “Thằng oắt con, chú mày mặc cái quần rách này mà cũng muốn tìm bạn gái à? Áo còn lộ cánh tay, chú mày không có tiền may quần áo sao? Bổn vương có rất nhiều tiền, có thể thưởng cho chú mày một chút.”
Hách Liên Nhuận cạn lời: “Ông đây mặc quần jeans rách, áo phông ngắn tay! Chú tưởng chỉ mình chú có tiền à, ông bô của đây là Hách Liên Hùng, nhà tôi có quặng chú hiểu không?”
Mộ Dung Nhuận: “Có quặng thì ghê gớm lắm à, bổn vương còn có thác vàng cơ.”
Hách Liên Nhuận: “……”
Tô Nhuận Nhuận vung cái tay ú nu lên: “Úi chà, hai người đừng cãi cọ nữa.”
Mã Đại Nhuận không có phép thuật hay siêu xe hay máy bay riêng như họ, nghèo đến mức chỉ có thể trèo đèo lội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-song-lai-deu-yeu-nang-tu-cai-nhin-dau-tien/1455128/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.