Nhưng ngoài việc không thể ăn gì thì Nhụy Bạch Y phát hiện cô có thể làm rất nhiều chuyện con người làm được, đến cả lúc hôn nhau với Lệ Đình Nhuận, cô còn có thể cảm nhận được cảm giác mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.
Tuy rằng thân thể này của cô không có trái tim, nhưng cảm giác này đến từ linh hồn cô, không cần phải cảm thụ bằng cơ thể robot, mà do chính cô tự cảm nhận.
“Chắc là không đâu.” Nhụy Bạch Y nói, cơ thể robot không cảm mạo được, nhưng cô lại có thể cảm nhận được cái lạnh, “Bởi vì cảm mạo thì phải uống thuốc, nhưng em không thể ăn được gì cả.”
Lệ Đình Nhuận lại nói: “Chưa chắc, di động bị lạnh quá có thể không bật lên được. Cùng là máy móc với nhau, chắc cũng tương đương, em đừng để lạnh quá lại hỏng rồi chết máy nhé.”
“Ừm.” Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ, “Hình như đúng vậy thật.”
Lệ Đình Nhuận bèn lái xe đến một trung tâm thương mại lớn, anh đưa cô đi mua quần áo đầu tiên.
Trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có. Lúc Lệ Đình Nhuận ôm bả vai Nhụy Bạch Y đi vào bên trong, anh nhìn phản ứng trên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y theo bản năng.
Anh nghĩ bụng không biết cô robot này có cảm xúc hưng phấn không, nhưng anh thấy mặt Nhụy Bạch Y rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, dường như đây không phải là lần đầu cô tới chỗ như trung tâm thương mại.
Anh nhướng mày, ôm cô đi vào một cửa hàng quần áo của một nhãn hàng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-song-lai-deu-yeu-nang-tu-cai-nhin-dau-tien/1455120/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.