Thường Xảo Xuân cầm bài thi trong tay, nhìn con số “25” đỏ tươi phía trên, cằm run lên. (Hệ điểm của bên Tàu là max 120-150 điểm tùy môn) Trước khi đứa cháu ngoại mình chuyển tới trường THPT số I, thành tích ban đầu của nó cũng không cao siêu gì. Nhưng dù không cao, nhưng lần thi cử nào nó cũng thi ngấp nghé đạt tiêu chuẩn, xếp tốp giưa giữa dươi dưới. Nhưng vừa chuyển tới trường điểm THPT số I, nó thi cả đống môn, mà điểm cao nhất chỉ được 25, những môn Toán học Hóa học Vật lý đều có số điểm ở hàng đơn vị, hơn nữa nó còn quang vinh đội sổ cả khối cơ à? Chẳng lẽ đề thi ở trường THPT số I khó hơn nhiều so với ngôi trường rách nát trước kia nó học ư?! Hay là học sinh của trường THPT số I đều giỏi giang quá?? Thường Xảo Xuân xem xong bài thi, lại nhìn về phía Bạch Nhụy Nhụy đang ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn cạnh chiếc bàn học nhỏ. Mợ há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì. Bạn nói xem, nếu bình thường con nhóc này học hành không đến nơi đến chốn, không cầu tiến thì mợ còn có thể lải nhải nó vài câu, bắt con bé để tâm hơn. Nhưng từ khi Bạch Nhụy Nhụy chuyển tới nhà Hách Liên cùng với mợ, chuyển sang trường THPT số I, con bé ngoan quá mức chịu đựng, vừa về nhà là làm bài tập ngay, rảnh ra là cầm sách đọc. Đã nỗ lực đến mức đấy rồi, thi không tốt chẳng lẽ lại là lỗi của con bé. Hơn nữa đã cố gắng như thế mà điểm giả chỉ được bằng vậy, con bé này có lẽ còn thấy khó chịu hơn cả mợ, Thường Xảo Xuân chuyển qua an ủi cô: “Nhuỵ à, không sao đâu! Không phải mới đi thi lần đầu sao, có lẽ cháu còn chưa thích ứng được với việc chuyển tới THPT số I. Chúng ta tiếp tục nỗ lực nhé, đừng từ bỏ, lần sau cháu nhất định có thể thi đạt tiêu chuẩn!” Nhụy Bạch Y nhìn mợ một lát, gật đầu. Thường Xảo Xuân lại an ủi cô vài câu, có người thúc giục ngoài kia, mợ vội vã buông bài thi, đi ra ngoài lau bể phun nước tiếp. Ở bên kia, Hách Liên Nhuận ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, mắt chếch 45 độ nhìn bầu trời ngoài khung cửa, ngực co thắt từng cơn đau đớn. Bé ngoan của cậu nỗ lực như thế, nghiêm túc đến vậy, hi sinh bao nhiêu thời gian để học tập, thế mà thi giữa kỳ lại đứng chót. Bất công quá đỗi, tàn nhẫn làm sao, cậu sắp đau lòng chết mất thôi. Bây giờ bé ngoan của cậu nhất định đang rất đau lòng rất khổ sở rồi, cậu rất muốn đến ôm cô một cái rồi hôn cô. Nhưng cậu bỗng nhiên nhớ ra câu đùa để làm Bạch Nhụy Nhụy vui lên của Uông Đạt Phàm, “Hề hề hề, đặt số điểm hai người bên nhau chẳng phải sẽ thành 5201314 sao!! Thi cử mà còn yêu đương thắm thiết! Đây là thứ hạng thần kỳ vãi vật!!!” (5201314: Yêu em/anh trọn đời trọn kiếp) Ngẫm đến chuyện này, khóe môi Hách Liên Nhuận cong lên. Như thể đã đưa ra quyết định gì, cậu dằn lại niềm xúc động muốn đi dỗ dành Bạch Nhụy Nhụy, cậu móc di động ra, nhắn tin WeChat cho Hứa Uyên Hào. Tối nay, Hứa Uyên Hào vốn định đi xem phim với Tôn Tiêu Từ như đã hẹn. Cậu ấy vừa ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị đi đón Tôn Tiêu Từ thì một chiếc Bugatti màu bạc đỏ gào rú chạy tới trước mặt cậu. Thiếu niên tóc bạc trong xe ngoẹo đầu với cậu, giọng nói ngang ngược: “Lên xe.” Hứa Uyên Hào: “……” Cậu ấy cạn lời nói: “Đã bảo tối nay không được rồi, tối nay tôi……” “Thêm 50 nghìn tệ nữa.” Thiếu niên tóc bạc trong xe lạnh giọng. “……” “Vậy cũng không được, tôi không thể lỡ hẹn!” Mặt Hứa Uyên Hào đầy vẻ nghiêm túc, vòng qua chiếc Bugatti định đi. Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn chia thành đội nhỏ, lập tức nhảy xuống xe chặn kín Hứa Uyên Hào, giữ vai cậu ấy lại. Lý Thành Lâm cũng nhảy xuống xe sau đấy, tay mắt lanh lẹ cầm cuộn thừng trói hai tay Hứa Uyên Hào lại mấy vòng. Hứa Uyên Hào ngẩn ra vì hành động của họ, đạp chân lên, “Các ông làm gì đấy? Mau buông tôi ra! Tối, tối nay tôi có chuyện rất quan trọng! Các ông…… Ưm!” Miệng cậu ấy cũng bị bịt lại, cậu nhanh chóng bị ba tên bất hảo khiêng lên xe. Bugatti gầm rú rời đi, không để lại mây khói gì, đuôi xe đầy vẻ lạnh lùng ngầu lòi ngông nghênh và “Bố mày trâu bò thế đấy”. —— Vì buổi hẹn hò tối nay, Tôn Tiêu Từ còn đặc biệt dùng máy uốn tóc để làm một kiểu tóc xinh đẹp. Cô bạn cởi bộ đồng phục trường cứng nhắc, thay một chiếc váy hoa dài kiểu vintage Pháp màu đỏ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió màu đỏ nhạt dài đến đùi, còn tốn hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm tỉ mỉ kiểu tự nhiên. Cô bạn thấy cũng sắp đến giờ, lại xoay mấy vòng trước gương, xác định lớp trang điểm không có vấn đề gì. Lúc đợi Hứa Uyên Hào tới đón mình, cô bạn lại móc một tấm thiệp nhỏ ra xem. Trên tấm thiệp nhỏ là lời tỏ tình mà tối nay cô bạn muốn dùng hết can đảm để thổ lộ với Hứa Uyên Hào. Bấy giờ đứa bạn cùng phòng đang phơi quần áo ngoài ban công kinh ngạc kêu lên: “Ơ? Con xe Bugatti kia là của Nhuận Thần đúng không? A a a a a Nhuận Thần hết trọ trong trường rồi còn gì? Sao lại tới khu ký túc nhỉ?” Tôn Tiêu Từ hoàn toàn không để tâm, tiếp tục nhìn tấm thiệp nhỏ trong tay, lòng đầy chờ mong đợi chuông di động vang lên. Nếu Hứa Uyên Hào đến dưới ký túc của cô bạn rồi thì nhất định sẽ nhắn tin cho cô. Bấy giờ, một đứa bạn cùng phòng khác nói: “Chắc không phải là Nhuận Thần đâu? Hôm nay có bảng điểm, Bạch Nhụy Nhụy thi được điểm thấp như thế, nhất định sẽ khóc nhè. Tối nay Nhuận Thần nhất định phải dỗ cậu ấy, làm sao có thời giờ lắc lư trên trường được!” “Cũng đúng, nếu tớ là Bạch Nhụy Nhụy tớ cũng khóc, thi đội sổ cả khối, bạn nữ nào chịu nổi! Huống hồ lần này Nhuận Thần còn thi khá, được hạng 520 cơ. Không ngờ thành tích của Bạch Nhụy Nhụy lại kém như vậy. Bình thường tớ thấy cậu ấy nghiêm túc như thế, còn kéo Nhuận Thần cùng đi thư viện, tớ còn tưởng cậu ấy là học sinh giỏi, không ngờ còn dốt hơn cả Nhuận Thần.” “Úi chà, nhưng chỉ điểm kém thì có sao đâu! Cậu ấy đẹp mà, nếu tớ mà là con trai, thì dù cậu ấy đội sổ cả khối, tớ vẫn thích cậu ấy. Cậu xem khuôn mặt của cậu ấy, đôi chân, dáng người của cậu ấy, quả đúng là tiên nữ hạ phàm!” Tôn Tiêu Từ vốn đang bận việc của mình, không hùa vào bàn tán về Hách Liên Nhuận với mấy đứa bạn cùng phòng, nhưng khi bạn cùng phòng nói đến câu này, cô bạn không nhịn được đáp một câu “Đúng thế!” —— Ở một căn phòng trong khách sạn 5 sao nào đấy, Hách Liên Nhuận kéo khóa cặp, móc sách giáo khoa và vở ghi ra khỏi đấy, còn cả mấy cây bút nữa, để cẩn thận ngay ngắn lên chiếc bàn trước mặt. Cậu hếch mắt nhìn Hứa Uyên Hào đối diện, “Nào, thầy Hứa, chúng ta học thôi.” “Học con mẹ ông!” Hứa Uyên Hào vốn là một học sinh 3 tốt bao văn minh bao lịch sự, nhưng lại bị Hách Liên Nhuận ép đến mức chửi tục luôn. (Học sinh ba tốt: đạo đức tốt, học tập tốt, thể lực tốt) Lồng ngực cậu ấy run lên vì giận, nhưng hai tên đầu gấu Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn kẹp hai bên trái phải cậu, căn bản không để cậu nhúc nhích, đằng sau còn có tên Lý Thành Lâm khốn nạn thủ sẵn. Hách Liên Nhuận “Ầy” một tiếng, “Thằng ranh này, mày nói chuyện để ý vào, kẻo tay anh đây không có mắt. Mày còn cần chân mày nữa không? Còn muốn 50 nghìn tệ kia nữa không?” “Mày giỏi thì mày đánh đi! Mày giỏi mày đánh gãy chân tao luôn đi, tao cũng không dạy kèm cho mày đâu! Đã bảo mày rồi, tối nay rất quan trọng với tao! Tao đã hẹn đi xem phim với Tôn Tiêu Từ rồi!” Hứa Uyên Hào quýnh quá nên xổ hết ra, nói xong thì đỏ hết mặt. “Ái chà chà chà!!!! Hóa ra là có hẹn với bạn Tôn, ta nói sao tối nay anh Hào lại coi tiền tài như cặn bã, cho mấy chục nghìn tệ mà còn muốn trốn!” Uông Đạt Phàm gào rú. Tư Anh Hàn nhếch môi với Hách Liên Nhuận: “Đại ca, anh xem anh đấy, thế này chả hóa chia rẽ uyên ương à, người ta vốn định đi hẹn hò với bạn gái mà!” Hứa Uyên Hào đỏ lên mặt, “Cậu, cậu ấy vẫn chưa phải là bạn gái tôi.” “Chu choa mạ ơi!!!!” Uông Đạt Phàm lại kêu gào, kích động nhảy lên từ sofa, “Pa, pa xem chuyện tốt mà pa làm đấy! Ngày nào phấn đấu tiến lên chả được, sao cứ phải đêm nay, pa tàn nhẫn quá rồi!” Hách Liên Nhuận: “……” Cậu nào biết được, cái thằng cha Hứa Uyên Hào này có nói thật với cậu đâu. Chuyện mà Tư Anh Hàn không chịu đựng được nhất là bỏ mặc bạn gái, cậu ta nhảy dựng lên cởi dây thừng trói tay Hứa Uyên Hào: “Không được, không thể để cục cưng bé bỏng của anh Hào sốt ruột đợi được, chúng ta mau đưa anh Hào về đi!” Hứa Uyên Hào:……///) Cục cưng bé bỏng với cục cưng không bé bỏng gì chứ, xấu hổ chết lên được! Hách Liên Nhuận nghĩ tới chuyện đứa tóc búi kia là chị em tốt với Tiểu Nhụy Nhụy. Chị em tốt của bạn gái mình thì không nên đắc tội, cậu bèn để Tư Anh Hàn cởi trói cho Hứa Uyên Hào, không nói gì nữa. Thế là Hứa Uyên Hào lại bị con Bugatti gầm rú đưa về trường, đưa thẳng tới dưới ký túc xá của Tôn Tiêu Từ. Trên đường về, Hách Liên Nhuận còn vô cùng tôn sư trọng đạo ra lệnh cho thằng con Uông của mình mua một bó hoa hồng to cho Hứa Uyên Hào. Hứa Uyên Hào: “……” Bugatti quẳng cậu ấy và hoa xuống xe xong thì chạy đi thật xa. “Sao giờ cậu mới tới? Phim sắp chiếu xong rồi!” Tôn Tiêu Từ vốn định nổi cáu, nhưng xuống lầu rồi thấy Hứa Uyên Hào cầm bó hoa hồng ngơ ngác đứng đấy, cơn tức của cô bạn tan hết. Hai má cô bạn đỏ lên, tai cũng đỏ lựng. Hứa Uyên Hào cầm hoa không nói lời nào, cứ ngơ ngác nhìn Tôn Tiêu Từ, không biết nên mở miệng thế nào mất một lúc lâu, chỉ cảm thấy bó hoa trong tay mình nóng rẫy. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti lướt qua trước mặt họ, Uông Đạt Phàm gào ra ngoài: “Bạn Tôn ơi, Hứa Uyên Hào thích bạn đấy!!” Bugatti bỏ đi luôn, nhưng giọng của Uông Đạt Phàm đã khiến tất cả nữ sinh trong ký túc xá nhào ra. Có mấy cô còn vọt ra ban công như ong mật, ngó xuống xem. Họ thấy bạn Hứa học siêu giỏi chuyên chiếm cứ hạng 1 của khối suốt trăm năm đang ôm một bó hoa hồng, đứng trước mặt bạn Tôn Tiêu Từ lớp 11-7, mặt như bị bôi thuốc màu, đỏ đến mức không thấy rõ được đường nét khuôn mặt. Hai người cùng không động cựa, cuối cùng Tôn Tiêu Từ tiến lên một bước, nhận lấy bó hoa hồng trong tay bạn Hứa học giỏi. —— Từ tối hôm đấy trở đi, Hách Liên Nhuận liên hệ gia sư online, cậu quyết định về sau lên trường sẽ túm Hứa Uyên Hào giảng đề cho cậu, về nhà thì học 1 chọi 1 với gia sư. Hoàn cảnh gia đình của em Nhụy xinh nhà cậu không tốt, mợ hai của cô nhất định không có tiền thuê gia sư cho cô. Cậu sẽ không để cô học chung với cậu, như thế sẽ làm bà mẹ hay lải nhải sinh nghi. Hơn nữa cậu cũng rất để ý đến việc Hứa Uyên Hào gí sát vào Tiểu Nhụy Nhụy để giảng bài, cho nên cậu quyết định tự mình học trước, sau đó cầm tay chỉ dạy Bạch Nhụy Nhụy. Nhụy Bạch Y cuốn chăn chìm vào mộng đẹp, không biết rằng cậu trai nhỏ kia đã bắt đầu phấn đấu gian khổ thế nào vì tình yêu, bây giờ vẫn còn bật đèn bàn ngồi trong phòng xem thầy Vương Hậu Hùng. (Vương Hậu Hùng là một thầy giáo nổi tiếng người tỉnh Hồ Bắc, làm giáo viên ở khoa Hóa của đại học Sư Phạm Trung Quốc.) Tối nay Dư Nguyệt Lan lại cãi nhau với Hách Liên Hùng. Mất ngủ đến quá nửa đêm, chị cảm thấy khát nước, nhưng nước trong phòng hết rồi, nên chị chuẩn bị xuống lầu rót ly nước. Khi đi ngang qua phòng Hách Liên Nhuận, thấy có ánh sáng lọt qua khe cửa phòng cậu, chị lập tức cáu lên. Chị đang nguyên một bụng tức vì mới cãi nhau với Hách Liên Hùng, bây giờ Hách Liên Nhuận vừa hay ở ngay họng súng của chị, chị bèn đá văng cửa phòng bằng một chân, hùng hùng hổ hổ: “Thằng con mất dạy này! Đêm hôm không ngủ ngoan cho bà mà còn thức chơi game à! Game gủng hay hớm lắm hay sao! Mày không nên thân như thế, không sợ bố mày đi tìm gái khác đẻ ra đứa thông minh hơn mày về tranh gia sản với mày à! Mày ——” Câu nói kế tiếp của chị nghẹn đứ trong cổ họng. Dư Nguyệt Lan thấy thằng con mình ngồi bên bàn học bật đèn bàn cầm sách học hành rất nghiêm túc ngoan ngoãn. Tóc chị dựng đứng lên, cảm giác như mình đã bước chân vào hiện trường phim kinh dị. Hách Liên Nhuận giắt hai cái bút bi trên tai, quay đầu nhìn chị một cái, lại quay đầu đi, “Mẹ, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của con.” Dư Nguyệt Lan: “……” —— Hách Liên Hùng cãi nhau với Dư Nguyệt Lan xong thì làm mấy chai rượu. Ông cảm thấy cuộc đời này càng lúc càng con mẹ nó không ra gì. Ông say khướt trèo lên giường, chuẩn bị ngủ, ngày mai thức giấc ông sẽ bay sang Canada, để cô vợ Dư Nguyệt Lan không biết tốt xấu này thui thủi một mình. Nhưng ông vừa chui vào chăn, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc áo ngủ hai dây hấp tấp chạy vào, xốc phắt chăn của ông lên, quát: “Không ổn rồi Hách Liên Hùng, thằng con chai anh điên rồi!” Bởi vì kích động nên Dư Nguyệt Lan không phát âm chuẩn được nữa. Chị thấy hai má Hách Liên Hùng đỏ phừng phừng, còn nồng nặc mùi rượu thì tức đến mức đập hai tay vào mặt ông: “Sao anh lại uống đến nông nỗi này?! Hách Liên Hùng, anh bị khùng đấy à, không dưng sao lại uống lắm rượu như thế trong phòng làm gì!!” Hách Liên Hùng vốn hơi xỉn, bỗng tỉnh táo lại vì cái bạt tai của chị. Ông nhíu đôi mày rậm, giữ chặt cổ tay chị, ném chị lên giường bằng một tay: “Đánh anh à? Hử?” Ông cưỡi lên trên, bắt lấy đôi tay đang múa may của Dư Nguyệt Lan. “Hách Liên Hùng anh làm cái gì đấy! Mau thả tôi ra!! Thằng con chai anh nó —— ưm!” Câu nói kế tiếp của Dư Nguyệt Lan bị lấp kín. Nhiệt độ trong lòng lập tức tăng lên. Giữa lúc lên lên xuống xuống, Dư Nguyệt Lan quên tiệt con chai của mình, ôm lấy cổ Hách Liên Hùng. —— Mấy ngày nay, ngoài ứng phó với gia sư, Hách Liên Nhuận còn phải ứng phó với bác sĩ tâm lý mà Dư Nguyệt Lan thuê về cho cậu. Bác sĩ tâm lý ngày nào cũng kiểm tra toàn diện tình trạng tâm lý của cậu, Hách Liên Nhuận không thể nhịn được nữa, bèn nói thật: “Vì tình yêu đấy.” Dư Nguyệt Lan buông tiểu thuyết ra, ngước mặt lên: “Con yêu ai rồi à?” Giây tiếp theo, Hách Liên Nhuận chuẩn bị buột miệng thốt ra “Vớ vẩn”, Dư Nguyệt Lan lại sáng rỡ mắt lên, rướn người sang phát vào đầu cậu, “Được lắm thằng lỏi con, con có bản lĩnh rồi đó! Rốt cuộc cũng noi gương bọn con trai bình thường đi yêu ai rồi à? Lớp con hả?? Ngày mai dẫn về cho mẹ ngắm nhé!” Hách Liên Nhuận: “……” Vờ lờ. Cậu không ngờ Dư Nguyệt Lan lại rất cởi mở tiến bộ trên phương diện này, cậu bình tĩnh một lát, cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ trong lòng. Dư Nguyệt Lan lại phát lên đầu cậu, cười phớ lớ, “Mẹ đã bảo mà, sao dạo này con lại như biến thành người khác, cứ như bị ma làm ấy. Hóa ra là con yêu con gái nhà ai rồi. Con thành thật nói với mommy đi, con bé đấy xinh xắn học giỏi lắm đúng không? Con sợ không xứng với người ta nên mới liều mạng học tập à??” Dư Nguyệt Lan đã đọc chán tiểu thuyết tổng tài bá đạo rồi, thi thoảng cũng đọc thử văn học về thời thanh xuân. Chị cảm động sâu sắc trước tình tiết nam chính quyết tâm tu chí phấn đấu vì nữ chính, thay đổi cuộc đời từ học sinh gà mờ thành con ngoan trò giỏi. Lúc đọc tiểu thuyết chị đã mường tượng rất nhiều lần, nếu thằng con trái tính trái nết nhà mình có ngày được như nam chính trong tiểu thuyết, thì chị có nằm mơ cũng cười tỉnh. Không ngờ tình tiết này lại! Thật sự! Xảy! Ra! Với con trai chị!! Đúng là khiến người ta muốn khóc lóc thảm thiết quá đi. Hách Liên Nhuận cọ cọ ngón tay vào đuôi lông mày, gật đầu với Dư Nguyệt Lan: “Vầng.” Dư Nguyệt Lan kêu “Ôi” một tiếng: “Giỏi lắm!” Hách Liên Nhuận: “……” Dư Nguyệt Lan bắt đầu moi túi quần cậu, “Mau mau mau, có ảnh không, mommy muốn xem thử bạn nữ đã khiến con cải tà quy chính trông như thế nào!!” Di động của cậu đúng là có lưu rất nhiều ảnh của Bạch Nhụy Nhụy, Hách Liên Nhuận vội nhảy sang một bên, không để Dư Nguyệt Lan thực hiện được ý định, “Mẹ, trông mẹ thế này đáng sợ quá.” Dư Nguyệt Lan giậm chân: “Mau lên đi! Chẳng lẽ mày thích con trai?!” Đừng trách Dư Nguyệt Lan quá giàu trí tưởng bở, đấy là tại đề tài tiểu thuyết mà chị đọc rất phong phú. Văn tình trai chị cũng mê lắm, nhưng nếu con trai chính mình mà gay thì chị cũng không muốn đâu, chị sẽ sợ đến mức dựng đứng lông tơ lên mất. “……” Khóe miệng Hách Liên Nhuận run rẩy: “Mẹ nghĩ đi đâu đấy, con là trai thẳng đuồn đuột, không cong tẹo nào, đừng suy nghĩ vớ vẩn, là nữ đấy, nữ đấy.” “Vậy sao mày không cho mẹ xem ảnh! Giờ mẹ phải xem ngay!! Cho mẹ xem!” Dư Nguyệt Lan lại nhào tới cướp di động. Hách Liên Nhuận: “……” Cậu đè tay Dư Nguyệt Lan lại, “Mẹ, từ từ, mẹ cứ từ từ, đừng kích động vội.” Dư Nguyệt Lan lườm cậu. “Chúng ta nói chuyện trước đã.” Hách Liên Nhuận đỡ chị về sofa. “Có gì mà phải nói, mau để mẹ ngắm thử cô bé kia thế nào, mẹ muốn xem thử đấy là thần thánh phương nào mà có thể kéo con trai mẹ về con đường đứng đắn!” Dư Nguyệt Lan cứ tưởng tượng đến chuyện này là ngứa ngáy lòng mề, không thể chờ được nữa, nhưng Hách Liên Nhuận cứ giấu mãi như giấu của báu không bằng. “Mẹ, con hỏi mẹ trước, nếu điều kiện nhà người ta không tốt thì mẹ có để ý không?” Hách Liên Nhuận nghiêm mặt hỏi chị. Đây là lần đầu tiên Dư Nguyệt Lan thấy cậu nghiêm túc và trịnh trọng thế này, hơn nữa câu hỏi của cậu cũng khiến chị trợn trừng mắt, che miệng lại, “Cái gì?!” Trời ơi, tình tiết trong tiểu thuyết Mary Sue thật sự xuất hiện với thằng con dấm dớ của mình ư! (Mary Sue: truyện có nữ chính hoàn hảo quá đáng mọi mặt) Chị cầm tay Hách Liên Nhuận, “Con nghĩ cái gì thế! Mẹ con là loại người ấy sao! Mẹ con là kiểu người chê nghèo tham giàu ư!” Chị thèm vào mà làm bà mẹ chồng độc ác xem thường nữ chính nghèo khổ cố gắng trong tiểu thuyết Mary Sue nhé! Hách Liên Nhuận ngây người, chưa kịp hoàn hồn. Bà mẹ hay lải nhải của cậu còn kích động hơn hồi nãy, mắt còn sáng hơn bóng đèn 500 watt. Chị cầm chặt tay cậu, nói với giọng kích động: “Mau nói cho mẹ coi, con quen con gái nhà người ta thế nào? Có phải ban đầu con toàn bắt nạt người ta, bắt nạt một thời gian thì thích người ta đúng không? Nhà con bé nghèo lắm hả? Nghèo ra sao?? Nghèo chút cũng tốt! Càng nghèo mẹ càng thích!! Về sau mẹ sẽ thương yêu con bé với con, những nỗi khổ sở nhà bên ấy, mẹ với bố con cũng sẽ giải quyết giúp con bé. Ấy chà, ngày mai kêu con bé chuyển qua ở nhà mình đi! Nhận cả người thân của nó vào nữa!! Mẹ đã muốn có con gái lâu rồi, đúng lúc gớm! Mau mau mau, bây giờ con gọi điện thoại cho con bé đi, mẹ đi đón nó luôn!” Hách Liên Nhuận: “…………” Mẹ của cậu quả là một đóa hoa lạ lòn vi điệu. Dư Nguyệt Lan kích động khôn tả, lại nhào tới lấy di động của cậu ra. Bấy giờ cậu không che chắn nữa, di động đã bị Dư Nguyệt Lan moi mất. Nhưng Dư Nguyệt Lan không biết mật mã di động của cậu, chị gào lên: “Mật mã là gì? Con mau nói đi!” Hách Liên Nhuận liếm môi, đã cân nhắc trong lòng xong xuôi. Cậu ngước mắt, nhếch môi, “Mẹ này, xem ảnh chụp chưa đủ đô, giờ con đưa mẹ đi gặp người thật luôn nhé.” Dư Nguyệt Lan: Oa! Chị lập tức xông lên lầu thay quần áo, chuẩn bị lên siêu xe với con trai mình đi xem mắt bạn gái nó. Nhưng đợi lúc chị sửa soạn xong xuôi chạy ra khỏi phòng thì lại thấy Hách Liên Nhuận đặt một thiếu nữ mặc đồ hầu gái trên đùi mình, ôm eo cô ta, hôn lên má cô ta. Thiếu nữ kia còn có vẻ vô cùng ghét bỏ, đẩy đầu Hách Liên Nhuận ra, khuôn mặt trái xoan đỏ lên. … Nhụy Bạch Y không rõ tại sao Hách Liên Nhuận lại đột nhiên to gan thế, dám ôm ấp hôn hít cô trong phòng khách. Cô vừa mới thay quần áo đi ra thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Hách Liên Nhuận, cậu bảo cô đi ra phòng khách đi. Cô đáp mình còn bận đi tắm cho Harpy với các hầu gái khác. Nhưng giọng điệu của cậu rất ngang bướng, nói có chuyện gấp, nằng nặc bắt cô phải tới, không thì cậu sẽ tự đi trói cô về. Dù sao thì kiểu nói chuyện của cậu cũng rất lạ, nên cô đi thôi. Lúc cô tới nơi thì thấy còn có Trương Tú Lệ trong phòng khách. Cô định giả bộ không quen biết cậu. Trùng hợp thay, cô thấy Harpy đang lăn lộn trên sofa, bèn chuẩn bị bế Harpy đi. Nhưng khi cô đi qua đằng trước Hách Liên Nhuận, cổ tay cô lại bị Hách Liên Nhuận túm chặt, cô bị kéo vào lòng cậu. … Hách Liên Nhuận hứng lên muốn chơi lớn, cậu chỉ định nhân cơ hội này hù dọa Bạch Nhụy Nhụy một tí, cũng muốn tranh thủ hôn hít một lát, rồi dắt cô lên tầng hai tìm mẹ cậu. Ai ngờ cậu vừa bế cô lên thơm một cái, bà mẹ hay lải nhải của cậu đã xuất hiện trên thang cuốn ở tầng hai. Nhụy Bạch Y không biết Dư Nguyệt Lan đã thấy họ từ tầng hai, nhưng cô không thích bị ôm công khai thế này ở ngoài phòng khách. Cô lạnh mặt đẩy cái mặt bự của Hách Liên Nhuận đi, đứng dậy từ người cậu. Cô vừa đứng lên, Hách Liên Nhuận cũng đứng lên luôn, đồng thời nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón, gọi một tiếng “Mẹ” về phía tầng hai. Cô ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện Dư Nguyệt Lan đang đứng đấy. Dư Nguyệt Lan vừa giống bị hóa đá, lại vừa giống bị sét quật, cũng giống cả bị rút hồn, nói tóm lại là trông chị như sắp ngã xuống từ tầng hai. Chị cứ đứng im tại đấy một lúc lâu, mặt đỏ lựng lên. Chị chạy cộp cộp cộp từ tầng hai xuống trên đôi giày cao gót màu hồng, nhào tới đẩy cô và Hách Liên Nhuận sang hai bên, quát thành tiếng: “Hai đứa không thể yêu nhau được!!” Hách Liên Nhuận: “……” Ai bảo là không chê nghèo tham giàu, càng nghèo càng tốt, càng nghèo càng thích hả? Mẹ mình đúng là toàn nói điêu. Hách Liên Nhuận rất sợ cú đẩy của Dư Nguyệt Lan làm đau Bạch Nhụy Nhụy, cũng sợ dáng vẻ buồn bực của mẹ mình khiến Bạch Nhụy Nhụy sợ hãi. Cậu sải đôi chân dài đi đến bên cạnh Nhụy Bạch Y, ôm bả vai của cô gái, thần sắc kiên định: “Mẹ, con giới thiệu với mẹ, đây là bạn gái con – Bạch Nhụy Nhụy.” Thấy Dư Nguyệt Lan lại sắp nhào tới đẩy họ ra, Hách Liên Nhuận ôm Nhụy Bạch Y vọt sang một bên, cậu nhíu mày: “Mẹ!” Nhưng cậu không ngờ Dư Nguyệt Lan lại tức giận đến độ sắp té xỉu đến nơi, Trương Tú Lệ bước lên đỡ chị. Dư Nguyệt Lan thở hổn hà hổn hển, đợi chị thở bình thường lại, mắt chị lại đỏ lên, chị nói giọng nức nở như nữ chính đã bị hành hạ ngàn vạn lần trong những bộ phim đau khổ quằn quại: “Là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ!” Chị bắt đầu đấm ngực mình: “Mẹ không nên nhận Bạch Nhụy Nhụy vào nhà, để con bé làm người giúp việc!” Dư Nguyệt Lan khóc đến mức thở hổn hển: “Tạo nghiệt rồi!” Hách Liên Nhuận: “……” Nhụy Bạch Y: “……” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hách Liên Nhuận nhìn hết nổi, cậu buông bả vai Nhụy Bạch Y ra, đi qua nâng Dư Nguyệt Lan dậy, “Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, có đến mức ấy không. Không phải con chỉ yêu sớm thôi sao, gì mà đáng sợ quá đáng. Hơn nữa chính mẹ nói là không để bụng chuyện nghèo hèn hay phú quý, còn nói người ta càng nghèo càng tốt cơ mà. Mẹ mới nói mà đã quên rồi sao?” Dư Nguyệt Lan túm tay cậu, quát thành tiếng: “Nghèo với không nghèo cái nỗi gì?!” Nước miếng của chị phun lên mặt Hách Liên Nhuận: “Cái thằng cầm thú này, con bé chính là em gái cùng cha khác mẹ với mày đấy!” [HẾT CHƯƠNG 40]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]