Trúc Châu nhìn hai con chuột to cồ cộ kia, chẳng dám động cựa lấy nửa bước. Thấy chúng nó ăn hết nửa bát gạo mà có vẻ vẫn còn chưa đủ, con bé chỉ có thể nhịn đau múc thêm ít gạo cho chúng nó. Phủ Hầu này không thiếu gạo, nhưng con bé cảm thấy thế này thì uất quá, người ta thấy chuột thì chuột phải vắt giò lên cổ chạy, đến lượt nó, nó lại phải dùng gạo để lấy lòng chuột. Trúc Châu cảm thấy cứ thế là không được, làm người thì phải dũng cảm một chút. Vì thế nó nắm tay lại, rồi lại siết tay thành nắm đấm, như làm ra một quyết định thấy chết không sờn gì vậy, kêu “A” một tiếng. Con bé cầm lấy con dao phay trên thớt. Hai con chuột béo ngẩng đầu liếc nó một cái, lại cúi đầu ăn gạo tiếp. Trúc Châu: “……” Con bé nắm dao phay, lại “A!” tiếng nữa. Hai con chuột béo vẫn không dao động. Răng con bé đánh vào nhau lập cập, nó giơ con dao phay trong tay lên, hai giọt lệ lăn xuống khỏi mắt, run rẩy đi từng bước về phía bọn chuột. Trong đầu con bé là hình ảnh nó xoẹt dao mấy cái, đuổi được chuột đi. Nhưng tỉnh hồn, hóa ra đó chỉ là ảo tưởng, con bé không cách nào bước tiếp được. Bấy giờ hai con chuột đã gặm sạch gạo, lại ngẩng đầu nhìn con bé bằng đôi mắt chuột. Quả thực là khinh người quá đáng! Trúc Châu cắn môi, lại chảy hai giọt nước mắt nữa, một tiếng “Kẹt” chợt vang lên từ cửa. Con bé ngẩng đầu, một người đàn ông áo đen đẹp trai cao ráo đứng đó. Người đàn ông ôm một thiếu nữ áo trắng đẹp tuyệt trần trước người, thiếu nữ kia…… “Tiểu thư!” Trúc Châu mở to hai mắt, lập tức nắm con dao phay trong tay chém về phía người đàn ông áo đen kia. Dạ Nhuận: “……” Mẹ kiếp? Chàng giữ sẵn eo Nhụy Bạch Y xoay người đi, con dao phay trong tay Trúc Châu chém lên khung cửa, rút mãi mà không nhổ ra được. Con bé quýnh quá đỏ hết mắt lên, dứt khoát từ bỏ dao phay, xoay người, đâm đầu về phía Dạ Nhuận. Dạ Nhuận: “……” Không ngờ cô hầu mới nãy còn run như cầy sấy khi đối đầu với hai con chuột, bây giờ thấy chàng lại hết cầm dao chém rồi định lấy đầu đâm chàng thành đậu phụ. Chàng không ôm Nhụy Bạch Y né tránh nữa. Khi cô hầu chuẩn bị đâm vào chàng, chàng vươn tay ra, điểm lên huyệt đạo trên vai trái của cô hầu. Cô hầu đứng im tại chỗ, trừng đôi mắt to đầy vẻ “Anh còn không buông tiểu thư nhà tôi ra, tôi sẽ đâm chết anh!” nhìn chàng, hai giọt lệ lăn xuống khỏi con ngươi. Dạ Nhuận mở miệng bật cười, ôm bả vai Nhụy Bạch Y, “Con ranh này có hơi đần, nhưng đối xử với nàng cũng chân thành phết.” Trúc Châu: “……” Nhụy Bạch Y nhìn gương mặt nhỏ vừa dữ tợn vừa sợ hãi của Trúc Châu một lát, đầu bỗng trống rỗng. Vừa nãy con nhóc mít ướt này gào mấy tiếng, nàng tưởng có chuyện gì nên kêu Dạ Nhuận đưa nàng tới xem sao. Không ngờ con nhóc mít ướt này đang thi gan với hai chú chuột. Vậy mà gặp được Dạ Nhuận, đứa mít ướt này lại như biến thành người khác vậy. Sợ thì vẫn sợ, nhưng cô bé cũng…… nóng lòng bảo vệ chủ. Nhụy Bạch Y đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, nàng che trán lại. Dạ Nhuận ở ngay sát bên tai nàng nhưng chàng hỏi gì nàng cũng không nghe thấy nữa. Nàng được Dạ Nhuận bế lên lần nữa, quay trở lại sương phòng. Cô nhóc mít ướt bị bỏ lại một mình trong phòng bếp nhỏ. Đầu nàng đặt lên ngực Dạ Nhuận, nàng lẳng lặng nhìn cô nhóc mít ướt, thấy con bé cứ đứng yên ở đấy, mãi mà không nhúc nhích, y như một con ngỗng nhỏ đáng yêu. Mỗi lần gặp được ai đối xử tốt với mình, trái tim Nhụy Bạch Y đều sẽ co lại, cảm thấy sửng sốt. Những tình cảm bình thường nhất bị đóng băng trong xương cốt nàng sẽ mở ra một ít, trái tim ít khi rộn rã cũng bỗng nảy lên nhè nhẹ. Ngụy Nhuận từng nói với nàng: “Cho dù trái tim nàng lạnh lẽo, ta vẫn muốn sưởi ấm cho nàng.” Nhụy Bạch Y nghĩ, trái tim nàng đã ấm áp lên nhiều rồi. Từ khi quen được Ngụy Nhuận, dường như toàn thế giới đều đang tỏ vẻ thân thiện với nàng. Những sự hiểm ác và tăm tối kia dường như cũng không còn quan trọng nữa, cho dù chúng còn đang tồn tại, nhưng đã cách nàng mỗi lúc một xa…… Khi được bế về đến phòng, Nhụy Bạch Y giật tay áo Dạ Nhuận: “Giải huyệt đạo cho con bé đi.” Dạ Nhuận cười một tiếng: “Đừng sợ, ta xuống tay nào có nặng, nửa canh giờ nữa huyệt sẽ tự giải thôi.” Nhụy Bạch Y véo véo cánh tay chàng, giọng nói lành lạnh, “Bây giờ luôn.” Dạ Nhuận nhìn nàng một cái, “Rồi.” Sau khi Trúc Châu được giải huyệt, con bé lại gào lên ông ổng định nhào tới tấn công Dạ Nhuận, dù rõ ràng hai chân nó run muốn lìa ra tới nơi. Dạ Nhuận lại bổn cũ soạn lại, chỉ đành điểm huyệt con bé, rồi nhìn về phía Nhụy Bạch Y với vẻ mặt vô tội. Nhụy Bạch Y đỡ đỡ trán, mở miệng giải thích với Trúc Châu, đây là câu dài nhất mà nàng từng nói kể từ khi vượt thời không đến thế giới này. Nàng nói rất đơn giản, rất thẳng thừng. Nàng nói Dạ Nhuận là người nàng thích, không phải người xấu, nàng còn nói…… “Về sau ta sẽ rời khỏi nơi này với chàng ấy.” Trúc Châu:!!! Dạ Nhuận:??? Về phía Dạ Nhuận, chàng tự cảm thấy chuyện tình giữa mình với cô con gái dòng chính tuyệt sắc của phủ Hầu tiến triển hơi bị nhanh, nhưng chàng không ngờ trong lòng cô con gái dòng chính này, chuyện lại nhanh đến mức đấy. Rõ ràng họ chỉ mới quen nhau có mấy ngày, tổng thời gian gặp nhau suốt mấy hôm còn chẳng đủ một ngày một đêm, cô nhóc này còn chưa biết cả tên của chàng, thế mà lòng nàng đã thầm nảy sinh ý nghĩ sẽ bỏ trốn với chàng ư? Chàng…… có sức hút đến thế sao. Tâm trí của Dạ Nhuận đã bay vút lên trời, nhất thời không tìm được phương hướng. Mãi đến khi Nhụy Bạch Y nói: “Nếu em không tin, thì ta bắt chàng ấy đứng trước mặt em cho em đá một cái, chàng ấy cũng sẽ không tức giận đâu.” Dạ Nhuận:? Cô gái, ai cho nàng dũng khí nói ra những lời này?! Trúc Châu trợn tròn hai mắt, tất nhiên là con bé không tin. Nhụy Bạch Y biết con bé sẽ không tin. Nàng không thích ồn ào, không muốn để lúc giải huyệt rồi con bé mít ướt này lại gào thét kêu la, nàng bèn vươn tay khỏi tay áo, nâng tay nhéo một cái lên ngón tay cái của Dạ Nhuận, giọng nói có vẻ không còn sức lực gì, “Chàng đi qua đi.” Giọng nàng có dịu mềm đến mấy cũng không thể che giấu được sự thật là câu này dùng giọng điệu ra lệnh, chứ không phải là khẩn cầu. Dạ Nhuận: “……” Chàng lập tức tóm lấy cằm Nhụy Bạch Y, nhéo nhéo, giọng nói nguy hiểm, biết rõ mà còn cố hỏi: “Qua làm gì?” Nhụy Bạch Y: “Cho con bé đá một cái.” Dạ Nhuận: “……” Lực bóp trên cằm Nhụy Bạch Y tăng thêm. Nhụy Bạch Y đúng là bị bóp đau, nên kêu “A” một tiếng theo bản năng. Dạ Nhuận lại không buông ra, nhìn nàng bằng ánh mắt hung ác nham hiểm. Bị chàng nhìn đăm đăm thế này, Nhụy Bạch Y chợt nhớ tới thân phận thật của chàng. Vậy nên nàng dập tắt suy nghĩ không định nói lý buồn cười kia đi. Nàng nói: “Thiếp nói sai rồi.” Mới nãy chắc não nàng đình công nên mới nảy ra ý nghĩ thế này, Ngụy Nhuận là Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên, sao có thể ngoan ngoãn đi ra trước mặt người ta để người ta đá được. Nàng đá thì được, kẻ khác thì không. “Chàng giải huyệt cho con bé đi.” Cằm Nhụy Bạch Y bị nhéo rất là đau, nàng nhíu mày, hai tay ôm lấy cánh tay Dạ Nhuận, bỏ tay chàng ra. Dạ Nhuận nhéo như thế đúng là cũng không nhẹ, tay chàng vừa bỏ ra, một dấu đỏ rất sâu đã hiện lên trên cái cằm trắng nõn mềm mại của nàng. Xương mày chàng bỗng nhảy dựng. “Xì, đúng là phiền toái!” Dạ Nhuận lạnh giọng nói một câu như thế, đoạn đi về phía Trúc Châu. Sau khi giải huyệt đạo của con bé, chàng nhìn nó, “Đá đi.” Trúc Châu: “……”!!! “Đá đi.” Dạ Nhuận nâng mí mắt lên một chút, thấy con bé còn ngây ra, chàng dứt khoát vén vạt áo lên, nâng một chân lên ghế, còn vỗ vỗ, hếch mắt bảo Trúc Châu, “Nào.” Trúc Châu: “…………” Không khí trong phòng ngưng lại một lúc lâu, rốt cuộc Trúc Châu cũng tỉnh người ra, con bé xua tay điên cuồng, “Không không không không không, không cần! Em em em em tin rồi!” “Vậy không phải là xong rồi sao, rách việc.” Dạ Nhuận thả vạt áo về, bỏ chân khỏi ghế. Sau đấy, Trúc Châu khiếp sợ nhìn qua nhìn lại giữa hai người một lúc lâu. Thấy hai người vẫn còn đang nói chuyện, nó ở lại đây quấy rầy cũng không hay, bèn che trái tim nhỏ sợ hãi quá độ lại, rời khỏi phòng, đồng thời đóng cửa phòng hộ hai người. Đột nhiên, ở trong lòng con bé, Dạ Nhuận đã thay đổi hình tượng, chàng biến từ tên dê xồm hung ác quá quắt thành hiệp khách bảo vệ ngoan như chú cún trung thành của tiểu thư nhà con bé. Một câu chuyện tình yêu trắc trở “Khi nào núi kia mòn hết, trời đất hợp làm một, thì thiếp mới rời xa chàng” nảy ra trong đầu con bé. Sau khi Trúc Heo rời khỏi đây, Dạ Nhuận quay người lại, ánh mắt dán lên thiếu nữ áo trắng nằm trên giường. Thiếu nữ không còn chút sức lực nào, dựa vào đầu giường, chiếc chăn gấm màu lam đắp trên người nàng, ở dưới ngực một chút, mặt nàng cũng chẳng có vẻ kinh ngạc là bao. Khi chàng quay người lại nàng cũng không nhìn chàng, hàng mi như tơ tằm buông xuống, không biết đang ngẫm ngợi điều chi. Dạ Nhuận cau mày, một cảm xúc không rõ trào dâng trong lòng chàng, chẳng hiểu sao loại cảm xúc này lại làm chàng cảm thấy bất an. Chàng đi qua, đứng ở mép giường. Từ góc này, chàng có thể lấy rõ búi tóc cuốn thành đôi trên đầu Nhụy Bạch Y. Chàng không kìm được mình, vươn tay ra sờ. Những ngón tay dài lùa vào mái tóc tơ của Nhụy Bạch Y, giọng chàng trở nên ôn hòa đến chính chàng còn không phát hiện ra, “Giận à?” Nhụy Bạch Y ngẩng đầu, “Hả?” Một tiếng. Nàng vừa ngẩng đầu lên là Dạ Nhuận có thể thấy rõ dấu đỏ trên cằm nàng. Thế mà vẫn chưa tan hết. Dạ Nhuận nhíu mày lại, cúi đầu ngắm đôi mắt long lanh ngập nước mà lại nhuốm màu băng sương xa cách của Nhụy Bạch Y, hôn lên cằm Nhụy Bạch Y. Lông mi Nhụy Bạch Y khẽ run lên. Nàng không đẩy chàng ra, để kệ cho chàng hôn. Cảm giác này không dễ chịu lắm, nó giống như một cái bàn chải ướt nóng đang gãi nàng, Nhụy Bạch Y bắt đầu gẩy gẩy móng tay mình để đánh lạc hướng bản thân. Nhưng nàng vẫn xem nhẹ dục vọng tham lam của Dạ Nhuận, một lúc lâu sau, chàng vẫn còn nhấm nháp, không chuyển qua ngồi, mà cũng không dừng lại. Nhụy Bạch Y đẩy chàng một cái. Bấy giờ Dạ Nhuận mới dừng, con ngươi như con suối ào ạt, rồi lập tức lại thâm sâu như đáy nước. “Cô nhóc, nàng có biết là chưa từng có ai dám ra lệnh cho ta như vậy không.” Dạ Nhuận nhéo tai nàng. “……” Lại nữa rồi. Rõ ràng mới nãy còn bình thường một tí mà. Dạ Nhuận đứng lên, “Ta cho nàng thời gian để suy nghĩ lại.” Dứt lời, chàng xoay người, ra vẻ lại muốn rời đi rất kiểu phóng khoáng lạnh lùng quyết đoán không chút lưu luyến. Nhụy Bạch Y giật giật khóe miệng, vội vàng kéo tay áo chàng, “Chàng phải đi à?” Dạ Nhuận nhướng mày, “Không thì sao nữa, ta bận lắm.” “……” Chàng nhẹ nhàng giữ hai bên mặt Nhụy Bạch Y, nâng lên, “Sao, không nỡ để ta đi à?” “Vâng.” Dạ Nhuận: “……” Đối phương trả lời dứt khoát trực tiếp thế này, không chút thẹn thùng và xấu hổ, tự dưng làm chàng chẳng biết phải phản ứng làm sao, một dòng ấm nóng chảy trong lồng ngực. Cái miệng xinh kia hé mở nói câu tiếp theo, càng khiến cả nhà chàng phải khiếp sợ, dù chàng cũng chẳng có nhà. “Dẫn thiếp đi đi.” Dạ Nhuận: “……” Sau một khoảng thời gian ngây ngẩn đến là lâu, tâm hồn Dạ Nhuận phiêu đãng trên mặt biển, xoay tròn một cái, làm những gợn sóng tròn tròn và bọt sóng nổi lên. A, chàng sắp có gia đình rồi. —— Hôm sau, Trúc Châu mắt ướt nhạt nhòa, xách hai miếng mật ong vọt vào nhà Hành Thủy nơi Bình An hầu ở, gào thét lạc cả giọng, “Lão gia, Tam tiểu thư biến thành ong mật bay mất rồi! Tam tiểu thư biến thành ong mật bay mất rồi!!” Chu Bình Quân:? Mọi người:??? Mới đầu mọi người trong phủ Hầu đều cho rằng con hầu của Chu Mỹ Nhụy điên rồi, nhưng khi đưa quan binh ra, họ lật tung cả kinh đô lên mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Chu Mỹ Nhụy. Chuyện cô con gái dòng chính Chu Mỹ Nhụy của phủ Hầu biến thành ong mật bay đi quỷ dị đến độ không ai tưởng tượng nổi, khiến người ta buộc phải tin. Trước khi Chu Mỹ Nhụy biến thành ong mật bay đi, nàng có để lại một lá thư, trên ấy thật sự là nét chữ của nàng, những người quen thuộc với chữ viết của nàng trong phủ Hầu đều nhận ra. Tứ công tử Chu Khải Ninh của phủ Hầu xem xong lá thư kia, tay run lên. Trên thư chỉ có hai hàng chữ: “Tỷ muốn làm một cô ong mật tự do tự tại. A Ninh A Vũ, xin các đệ hãy chăm sóc Heo Con thật tốt hộ Tam tỷ tỷ nhé.” Phần ký tên chỉ có một chữ “Nhuỵ”. Trong tòa nhà lớn như phủ Hầu này, những người thật sự quan tâm đến Chu Mỹ Nhụy không nhiều lắm. Cẩn thận đếm lại, ngoài Trúc Châu ra, thì cũng chỉ có hai bé đáng yêu là Chu Khải Ninh và Chu Khải Vũ. Mặc dù tuổi họ còn nhỏ, Chu Khải Ninh chẳng qua trưởng thành sớm, chứ mới nhõn 13 tuổi, nhưng trước khi rời đi, Chu Mỹ Nhụy chỉ nghĩ đến họ, chỉ nhờ cậy hai đứa. Chu Khải Vũ bật khóc “Oa” một tiếng, ngã lăn ra đất ôm đùi Chu Khải Ninh, khóc đến mức thở hổn hển, sắp khóc ngất cả đi. Chu Mỹ Hương và Chu Mỹ Na giật giật khóe miệng, muốn kéo thằng bé dậy, nhưng kéo không nổi, chỉ có thể thở dài. Chu Khải Ninh ngẩn ra hồi lâu. Mãi tới khi họ tìm gần nửa tháng mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Chu Mỹ Nhụy đâu, cậu vẫn chưa hoàn hồn, còn hỏi Trúc Châu cả ngàn vạn lần. Trúc Châu thì lại chỉ lắc đầu, ra chiều em không biết em cũng sợ lắm. Tuệ phi nương nương Trịnh Thục Chi đang trên đường từ chùa Tê An về kinh đô nghe được tin này, cả kinh suýt ngã khỏi xe ngựa, Tứ hoàng tử đang đi cùng cũng thấy ngạc nhiên. Trong một lầu đánh cờ trong hẻm nhỏ ở Kinh đô, Nạp Lan Uyển Nhi đặt quân cờ trong tay xuống, khóe môi khẽ nhếch lên: “Xem ra kẻ đồng đạo kia thật sự đã giải quyết phiền toái thay ta rồi.” Trước mặt nàng ta không có kẻ đối cờ, một mình nàng ta khống chế toàn bộ bàn cờ. Cô hầu gái thiếp thân quỳ gối bên cạnh châm trà cho nàng ta. Cô hầu cũng cười: “Vâng thưa tiểu thư, Chu Mỹ Nhụy biến mất, sau này chẳng ai có thể tranh vị trí phi của Nhị hoàng tử với cô nữa ạ.” Nạp Lan Uyển Nhi “Ừ” một tiếng, lại đặt một quân cờ nữa xuống, mặt mày đượm vẻ nắm chắc thắng lợi, “Nhưng kẻ chung chí hướng này, rốt cuộc là ai?” Cô hầu đảo mắt: “Có thể là Thái Tử?” Nạp Lan Uyển Nhi nhìn cô ta, “Hửm?” Cô hầu nói: “Tiểu thư cô ngẫm thử mà xem, Thái Tử có quan hệ tốt với Bình An Hầu, Bình An hầu đã về phe Thái Tử từ lâu, nhưng đứa con gái dòng chính duy nhất của lão lại có hôn ước từ nhỏ với anh họ ngài ấy là Nhị hoàng tử. Chờ cuối năm nay Chu Mỹ Nhụy cập kê, cô ta sẽ được gả đi, đến lúc đó sẽ đối đầu với Thái Tử. Thái Tử sợ Bình An hầu dao động, hoặc là cảm thấy Chu Mỹ Nhụy chướng mắt nên đã tiêu diệt cô ta trước.” Quân cờ trong tay Nạp Lan Uyển Nhi khựng lại, đột nhiên không biết nên đặt quân cờ này vào đâu, nàng ta nói: “Không đến mức, tuy rằng thủ đoạn của Thái Tử độc ác, nhưng cũng không đến nỗi đối phó với cả một cô gái chưa chồng. Đám đàn ông lộng quyền, phần lớn sẽ không để đàn bà con gái vào mắt.” Đó cũng là nguyên nhân mà trước nay nàng ta không ưa Thái Tử, chỉ chung tình với Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử khác hẳn những gã đàn ông kia, chàng không ham quyền mưu, đành phải văn thơ đàn cờ, phù hợp nhất với nàng ta. Nhưng trong lòng chàng lại gửi gắm nhiều tình cảm hơn cho Chu Mỹ Nhụy. Mặc dù chàng ta đã hứa hẹn sau khi cưới Chu Mỹ Nhụy, chàng sẽ nạp nàng ta vào cung. Nhưng, vì đâu mà cả hai đều là con gái dòng chính, nhưng Nạp Lan Uyển Nhi phải kém một bậc cơ chứ. Nàng ta cũng chẳng muốn phải thua kém Chu Mỹ Nhụy một bậc hết nửa đời còn lại. Nàng ta chơi thân với cô ả, cũng chỉ để tiếp xúc với Nhị hoàng tử mà thôi. “Vậy thì là ai nhỉ?” Cô hầu nhíu mày nghi hoặc, cũng không biết tâm tư của tiểu thư nhà cô ta đã không đặt lên bàn cờ nữa. Bàn cờ này đã đi vào nước chết, nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy đường ra, nàng ta quăng cả bàn cờ đi. Nàng ta những tưởng Chu Mỹ Nhụy biến mất rồi thì mình sẽ vô cùng vui sướng, nhưng hình như cũng không phải là vậy. —— Thành Mộng Dạng, núi Hồ Tâm, tuyết mùa đông bay xuống, rải đầy đất như lông tơ. Nhụy Bạch Y tựa cửa sổ nhìn một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đứng chân trần giữa hồ bắt cá. Người đàn ông nói, những con cá dưới băng thế này mới là cá béo nhất. Hồ nước kia trồng đầy sen mùa Đông. Trong màn tuyết rơi tán loạn, hoa sen trắng duỗi mình, lười nhác sinh sôi, không hề sợ giá lạnh và băng tuyết. Ai cũng bảo ở cõi phàm sen nở rộ vào mùa Hè, nhưng hoa sen nơi đây lại trổ bừa bãi vào mùa Đông, làm nàng nhớ tới những ngày tháng trên Thiên Đình. Nó cũng làm nàng nhớ tới cảnh tượng gặp mặt lần đầu giữa nàng và Ngụy Nhuận. Trên núi tuyết đóng băng ba thước, nàng nhặt được một hạt sen nho nhỏ tròn tròn. Hạt sen kia tỏa ra nhiệt, lăn một vòng trên tay nàng…… “Bé con, tối nay nấu cá xắt miếng nhé?” Một cái mặt bự giống Ngụy Nhuận như đúc thò qua, chàng nắm một cây gậy trúc, gậy trúc cắm một loạt mấy con cá béo còn đang ngoan cường giãy giụa trừng mắt thở phập phồng. Nhụy Bạch Y tỉnh táo lại, nhìn lướt qua đám cá béo, nói: “Không, thiếp muốn ăn cá xào ớt cơ.” Dạ Nhuận xua tay, “Không được.” Chàng ghét bỏ nói: “Ta không muốn hôn cái miệng toàn mùi ớt đâu.” Nhụy Bạch Y: “Vậy thì chàng đừng hôn nữa.” “Bây giờ ta đi nấu cà xào ớt liền.” Dạ Nhuận lập tức nhấc chân, xách đám cá béo lao đi trên con đường đến phòng bếp. Nghe thấy hai chữ “Xào ớt”, đám cá béo đã bị hù chết, chết đến mức không thể chết hơn được nữa. Lúc thân thể chúng nó quay cuồng trong chảo dầu trộn ớt, chúng đã không còn cảm nhận được gì. Sau bữa tối, lớp dầu ngoài miệng Nhụy Bạch Y vẫn bị Dạ Nhuận ăn sạch sẽ như mọi khi. Dạ Nhuận rót ít nước uống nhưng không hòa tan hết vị ớt băm cay xè kia được, ánh mắt chàng nhìn Nhụy Bạch Y xanh lè lè. Chàng tạm thời không so đo mấy chuyện này, lấy hai phong thư ra từ trong ngực, đập lên mặt bàn. Nhụy Bạch Y liếc mắt một cái, “Cái gì đây?” Bàn tay to của Dạ Nhuận nhéo phần thịt mềm sau gáy Nhụy Bạch Y, “Một phong là khế ước bán mình của ta, một phong là văn kiện bí mật, trên đấy có ghi tin tức về thân phận của kẻ muốn giết nàng. Ta đã đổi từ chỗ tay săn Sấm Sét bằng 500 cái đầu người đó.” Nhụy Bạch Y: “……” “Nửa tháng nay, chàng đã giết được 500 người rồi sao?” Dạ Nhuận lắc lắc ngón tay, “Không, mới tối hôm qua thôi.” Nhụy Bạch Y: “……” Thấy vẻ kinh ngạc hiếm có khó tìm trên mặt cô gái, chàng không nhịn được rướn người qua cắn một cái lên chóp mũi nàng. Chàng nhếch môi, hàng mày rậm lạnh buốt nhướn lên, “Nếu không phải nửa tháng này ta bận đưa nàng đi mai danh ẩn tích, thì hai món này đã về tay ta lâu rồi.” Chàng điểm điểm vào phong thư dính lông gà, nói: “Cái này, cho ta tự do.” Chàng lại điểm điểm vào một phong thư khác, “Cái này, cho nàng chân tướng.” Nhụy Bạch Y cầm phong thư dính lông gà, nhếch miệng, “Chàng không có tiền chuộc thân nên mới đi giết người à?” Dạ Nhuận: “……” “Đương nhiên không phải.” Chàng lại nói: “Vì lý tưởng đấy.” Lý tưởng cục kít, có ai rảnh quá lại đi kiếm sống bằng cái nghề giết người này không? Dính nhơ nhớp máu, đêm ngủ không ngon, tất cả là vì thân bất do kỷ mà thôi. Sau này chàng trưởng thành rồi, tuy rằng có năng lực giải thoát, nhưng ngoài giết người thì chàng không am hiểu việc gì hơn thế, nên cứ làm tiếp thôi. Chàng chưa từng nghĩ rằng, ông trời sẽ cho chàng tình cờ gặp gỡ được một cô gái có thể túm chàng ra khỏi địa ngục. Cô gái này là một ngọn lửa, thiêu đốt hết những năm tháng hoang đường của chàng, cùng chàng ôm lấy ánh dương. Cô gái này là nốt chu sa trong lòng chàng, nhuộm đỏ quãng đời còn lại của chàng, cùng chàng vun vén hạnh phúc. Cô gái này là vầng trăng sáng của chàng, xua tan bao nỗi tang thương trong quá khứ chàng đi, lấp kín góc tối sâu thẳm nhất trong linh hồn chàng…… Bài thơ nhủ thầm trong lòng còn chưa đọc hết, cô gái ngồi trên đùi chàng lại hỏi: “Vậy tại sao chàng lại có thứ như khế ước bán mình này?” Dạ Nhuận im lặng nửa giây, trả lời: “Hồi bé ta nghèo quá, bị người ta lừa vào nghề này bằng một cái bánh bao chay.” Nhụy Bạch Y: “……” Lòng nàng hơi thắt lại, nàng không nói gì. Đáy mắt nàng như kết một lớp băng, Nhụy Bạch Y lạnh mặt xé bức thư trong tay thành bốn mảnh. Nàng dựa vào lòng Dạ Nhuận, bàn tay nhỏ ôm cổ chàng, vỗ vỗ lưng chàng, “Tất cả đã qua rồi.” “……” Tim Dạ Nhuận đột nhiên run lên. Cô gái này muốn mạng của chàng. Tác giả có lời muốn nói: Mấy cái thứ trạch đấu cung đấu linh tinh quá là nhạt nhẽo, để đám người phàm các thím lăn lộn đi. Tiểu Nhụy Nhụy và anh Nhuận của tụi này không chấp nhặt với các thím, vẫn cứ là…… yêu đương quan trọng nhất. [HẾT CHƯƠNG 28]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]